
Một đêm không ngủ.
Cổ Dĩ Tiêu đồng dạng ngủ không yên, cái tên biến thái Sử Hoài Triết!
Thừa dịp cha mẹ không ở nhà liền đưa bạn gái về,hiện tại đang ở cách
vách phòng làm loạn! Một tiếng rên rĩ truyền đến lổ tai Cổ Dĩ Tiêu,Cổ Dĩ Tiêu liên tiếp mắt trợn trắng,thật muốn hô to một câu “Các ngươi tiết
chế một chút cho ta!”. Sử Hoài Triết là một bác sĩ, tại sao không biết
yêu quý thân thể như vậy !
Nếu không phải vì kích thích Dịch Thừa,cô mới không chịu nghe tiếng
rên rĩ của bọn họ ở cách vách! Cô thật muốn mạo hiểm đi xe taxi nguy
hiểm đến bệnh viện ……
Không biết kích thích như vậy đối với Dịch Thừa là tốt hay xấu hoặc
có lẽ hoàn toàn ngược lại. Cổ Dĩ Tiêu vừa nghĩ tâm trạng bỗng nhiên chùn xuống.
Mẹ Dịch đã sớm tới bệnh viện,Dịch Thừa không sai biệt lắm cũng sắp
xuất viện,bà đến giúp đỡ con trai thu thập vài món quần áo.Thấy trước
cửa giường bệnh biên có đặt một đồ giữ ấm,cũng không phải bà mang tới,vì thế hỏi:“Ai vậy ?”
“Dĩ Tiêu ngày hôm qua lại đây,cô ấy ở lại .” Dịch Thừa lộ hai đôi mắt thâm quần.
“Con bé đến đây……” Mẹ Dịch bỗng nhiên trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắng cổ họng một cái,“Cô ấy…… có nói cái gì với con không?”
Dịch Thừa nghi hoặc không có lập tức trả lời mẹ,“Cô ấy nên nói với con cái gì?”
Mẹ Dịch sửng sốt nói sang chuyện khác:“Cô ấy về rồi sao?”
“Không có.” Dịch Thừa nhắc tới chuyện này hơi tức, rầu rĩ trả lời:“Ở tại nhà bạn cô ấy.”
“Thừa dịp mấy ngày nay cô ấy đến thăm con,con có cái gì cần nói cũng
nên nói với cô ấy đi.” Mẹ Dịch nhắc nhở hắn, ánh mắt rất là kiên quyết
đối diện với hắn.
“Đúng vậy.” Dịch Thừa trả lời không e dè ánh mắt mẹ mình,“Hôm nay con sẽ nói quyết định của mình với cô ấy, chân thành giải thích với cô ấy
hy vọng cô ấy có thể tha thứ con.”
“Như vậy là được rồi.” Mẹ Dịch gật gật đầu,“Nghĩ thông suốt là tốt rồi, đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng.”
Ngoài cửa,tay Cổ Dĩ Tiêu đặt trên cánh cửa từ từ rơi xuống,mắt tiệp
cụp xuống, ở đáy mắt chiếu ra một mảnh nhỏ bóng râm hình quạt.Cô cắn môi dưới chạy vào toilet, trừng to mắt nhìn chính mình trong gương, nước
mắt không chịu khống chế rơi xuống, hai tay của cô nắm thành quyền để ở
trên bồn rửa tay hơi hơi phát run.
Chuyện cũ hết lần này đến lần khác nổi lên trong lòng.
Năm trước nghỉ đông,chỉ vì bài thi đó làm cho sinh mệnh hai người bọn họ có giao điểm,cô và Dịch Thừa lúc bắt đầu không thật lòng đến thận
lòng, đến bây giờ đã đã hơn một năm.Cô đối với Dịch Thừa từ phản cảm
biến thành thích,tiếp theo biến thành yêu,yêu hắn là kẻ hai mặt trước
sau khác nhau,yêu hắn tiến vào thang máy quên mình chỉ muốn bảo vệ
cô,yêu hắn đối với trò đùa của cô dung túng cưng chiều.
Hắn từ nhỏ là một đứa bé thích đọc sách, thể dục cũng không tốt giống mấy nam sinh khác,vận động ít có thể là tiếc nuối duy nhất trong cuộc
đời hắn. Tuy rằng không có tế bào thể dục, thân thể của hắn cũng không
tệ,quanh năm suốt tháng không có cảm mạo mấy lần, có đôi khi Cổ Dĩ Tiêu
cảm mạo còn cố ý hôn hắn, hắn có thể lấy sức miễn dịch tránh bị lây
bệnh.
Nuôi hắn tốt lắm,không kén ăn,mặc dù Cổ Dĩ Tiêu làm đồ ăn cũng không
phải dễ ăn lắm,chẳng qua nếu cô có hứng thú với việc bếp núc hắn sẽ tận
hết sức cổ vũ. Hắn luôn nói sẽ không nấu cơm người khác chỉ có người
khác làm đồ ăn cho hắn ăn, vốn không có quyền chọn.
Lúc đối mặt với dáng vẻ Cổ Dĩ Tiêu hắn luôn như một đại sắc lang, kỳ
thật hắn là người rất có nguyên tắc, nhất là đối mặt sự hấp dẫn của các
phụ nữ khác,hắn ngay cả gặp dịp thì chơi cũng không đồng ý.
Cổ Dĩ Tiêu lắc đầu đem những thứ nhớ lại vứt đến sau ót, cũng giống
như kinh nguyệt,mi có thể đem nó chậm lại nhưng mà tuyệt không thể tránh được.Cô dùng tay lau nước mắt đứng trước gương nở nụ cười thật lâu, mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phòng bệnh Dịch Thừa. Trên thế giới không có
chuyện gì có thể đánh bại cô, vô luận như thế nào cô đều phải kiên
cường.
Thật ra thời điểm Cổ Dĩ Tiêu chạy trốn,Dịch Thừa và mẹ hắn còn có một đoạn đối thoại:“Con sẽ ở lại đại học X, đây là nghề nghiệp của con.”
“Cái gì?!” Lúc ấy mẹ Dịch vô cùng khó hiểu,“Con căn bản là không nghĩ thông,con vẫn là vì cô gái đó……”
“Phụ nữ có cái gì không tốt? Mẹ, mẹ cũng là phụ nữ.” Dịch Thừa kiên
định nhìn mẹ Dịch,“Mẹ hy vọng con của mẹ biến thành một người vì tiền
tài cùng địa vị mà tùy tiện vứt bỏ cô gái mình yêu? Nếu lúc trước ba ba
vì cái gọi là sự nghiệp mà vứt bỏ mẹ,mẹ sẽ suy nghĩ ra sao?Mẹ sẽ cảm
thấy cha nên vì sự nghiệp rồi vứt bỏ mẹ sao? Phụ nữ tại sao nhất định là vật hi sinh để hoàn thành sự nghiệp cho đàn ông? Lúc sự nghiệp còn chưa thành công người phụ nữ đó ở cùng hắn,đợi đến khi sự nghiệp muốn thành công lại vứt bỏ cô gái đó đi tìm người yêu mới? Nếu là mẹ,mẹ nguyện ý
dùng tuổi xuân của mình làm chuyện như vậy sao?Con biết,mẹ và ba đều
muốn tốt cho con, hy vọng con có thể tiến thêm một bước,chẳng qua là Dĩ
Tiêu cũng có cha mẹ,cô ấy cũng do mẹ mình mang thai mười tháng sinh
ra.Có người mẹ nào mong muốn nhìn đứa con gái mình yêu thương chịu tổn
thương?Mẹ lại nhẫn tâm muốn con làm tổn thương người con gái khác sao?
Có đi Hon