
hừa dừng lại một chút,“Tôi cũng chỉ nói tới
đây,Dĩ tiêu,tôi nghĩ cô là một cô gái thông minh cho nên biết ý của tôi
là gì.Cô thật lâu không nhìn tới Dịch Thừa,vết thương của nó cũng gần
bình phục,nó có thể cũng rất nhớ cô,cô bớt chút thời gian đi xem nó,giúp tôi khuyên nhủ nó.”
“Cô……” Cổ Dĩ Tiêu cắn cắn môi dưới,lúc nói chuyện có chút nghẹn ngào,“Con……”
“Hy vọng cô có thể giải thích cho Dịch Thừa hiểu.”
Cổ Dĩ Tiêu ngẩng đầu mờ mịt nhìn ánh mắt mẹ Dịch Thừa.Ánh mắt mẹ Dịch Thừa rất là kiên định nhìn vào Cổ Dĩ Tiêu. Cổ Dĩ Tiêu bắt đầu bất
mãn,nghĩ thầm rằng, hừ, chuyện của ta không cần người khác quản, mặc kệ
có muốn tách khỏi con các người không cũng là ta tính,dựa vào cái gì ta
phải nghe lời các người nói?! Lần đầu tiên thấy mẹ Dịch Thừa, cảm thấy
được con người bà cũng hiền lành, hiện tại Cổ Dĩ Tiêu cảm thấy bà là lão vu bà, sau này ở chung với Dịch Thừa phải đối mặt với bà bà như vậy, cô phải lo lắng suy nghĩ một chút nha.
☆★
Đúng hẹn Cổ Dĩ Tiêu cuối tuần đi đến thành phố F. Trong tay cô cầm
cái hộp giữ ấm. Đứng ở cửa phòng bệnh, Cổ Dĩ Tiêu trong lòng một chút
chủ ý cũng không có,có ý đồ xấu muốn chỉnh người nhưng gặp được tình
huống như vậy cô cũng rất mờ mịt.Chỉ vì yêu mà chỉ số thông minh của cô
giảm xuống.
Vừa muốn đẩy cửa đi vào chợt nghe thanh âm Dịch Thừa, hắn giống như
đang nói điện thoại với ai đó,chỉ nghe hắn nói:“Điều kiện bên đó tốt
lắm, hoàn cảnh nghiên cứu không tệ, nhưng mà tớ cho rằng muốn làm nghiên cứu ở nơi nào cũng giống nhau…… Nếu như đi,tương lai rất khó tìm chổ
định cư…… Tớ biết ý của cậu nhưng áp lực đến từ cha mẹ làm cho tớ thực
mâu thuẫn…… Tớ không nghĩ giống cậu, có thể dứt khoát đi Hà Lan…… Tớ
biết tính cách Dĩ Tiêu, cho nên đến bây giờ cũng chưa nói cho cô ấy
biết,cũng không biết nên như thế nào mở miệng……”
Cổ Dĩ Tiêu đoán được hắn đang nói chuyện điện thoại với anh Thiểu
Hiên.Cô xoay người rời đi hâm lại món súp,sau đó mới trở về gõ cửa, đẩy
cửa đi vào. Phía sau, Dịch Thừa đã nói chuyện điện thoại xong đang tựa
đầu vào gối đọc sách.
Nhìn thấy Cổ Dĩ Tiêu,Dịch Thừa có điểm kinh ngạc,hắn không biết cô sẽ đến.
“Thơm không nha?” Cổ Dĩ Tiêu dường như không có khoe món canh của mình,múc một chén đưa đến Dịch Thừa.
“Em bảo sao??” Dịch Thừa uống xong một chén,sau đó gật đầu cười.
“Đương nhiên.” Cổ Dĩ Tiêu nhướng mày, đắc ý dào dạt.
Một bác sĩ thực tập đi vào cửa làm kiểm tra thường quy,Cổ Dĩ Tiêu vừa thấy người nọ, nháy mắt nhìn lại sau đó thử dò hỏi:“Anh…… Anh có phải
là Sử Hoài Triết?”
“Cổ Dĩ Tiêu?!” Sử Hoài Triết lộ ra nụ cười nhạt,“Không nghĩ tới em còn nhớ rõ anh.”
“Em làm sao có thể quên một người đẹp trai như anh nha?” Cổ Dĩ Tiêu
đứng đối diện Sử Hoài Triết, tinh tế đánh giá hắn hồi lâu,“Anh cao như
vậy khó trách em nhận không ra anh.”
“Không cao lên sao được, năm đó tâm linh ta còn nhỏ đã bị một câu của em‘Bởi vì anh quá thấp cho nên em không thích anh’ làm tổn thương .” Sử Hoài Triết làm bộ nghiêm tức nhớ lại chuyện cũ, còn giả bộ dáng vẻ rất
đau lòng,“Ta còn không kịp biểu hiện em liền chuyển trường đi rồi.”
“Ha ha……” Cổ Dĩ Tiêu cười rộ lên.
Dịch Thừa không nghĩ tới tên bác sĩ mới đến thực tập vài ngày là
người quen cũ của Cổ Dĩ Tiêu, hơn nữa xem ra quan hệ còn rất không bình
thường ?Hắn không khỏi dùng sức ho khan một tiếng để cô chú ý.
“A, đúng rồi!” Cổ Dĩ Tiêu nhìn thoáng qua Dịch Thừa.
Dịch Thừa khiêu khích liếc mắt nhìn Sử Hoài Triết, giống như đang
nói,xem đi,ngươi chính là diễn viên quần chúng ngẫu nhiên xuất hiện,mà
hắn mới là chân chính nam diễn viên chính~ hắn đang muốn chờ Cổ Dĩ Tiêu
giới thiệu hắn với Sử Hoài Triết,liền thấy Cổ Dĩ Tiêu lại cầm một chén
canh, nhìn Sử Hoài Triết nói:“Đây là món súp hôm nay em nấu,anh uống một chút đi.”
“Sao,có thể không?” Sử Hoài Triết nhìn thoáng qua Dịch Thừa,trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia nghiền ngẫm.
Dịch Thừa mỉm cười, cố ý đọc sai họ hắn,“Bác sĩ Tử không cần khách khí.”
Cổ Dĩ Tiêu lập tức sữa đúng hắn:“Là lịch sử chữ Sử,không cần đọc bình lưỡi .”
“Tôi không chú ý, thật có lỗi.” Dịch Thừa vuốt cằm, nho nhã lễ độ nói xin lỗi, kỳ thật trong lòng đã sớm tạo ra một đồ đánh tiểu nhân trên đó viết ngày sanh tháng đẻ của Cổ Dĩ Tiêu và Sử Hoài Triết,còn hắn thì
đang cầm kim dùng sức đâm.
“Vị này chính là?” Sử Hoài Triết dò hỏi.
Cổ Dĩ Tiêu trả lời:“Của em……”
Dịch Thừa chờ mong đáp án kia,cũng tốt quảng cáo rùm beng một chút Cổ Dĩ Tiêu là vật sở hữu của hắn.
“Thầy giáo của em.” Cổ Dĩ Tiêu muốn chết nên trả lời như thế.
“Vậy sao.” Sử Hoài Triết giống như có chút cao hứng,cúi đầu uống một
ngụm súp, lập tức cười tươi nói:“Thật không tệ, không hổ là cháu gái đầu bếp!”
Cháu gái đầu bếp? Cổ Dĩ Tiêu? Dịch Thừa sửng sốt một chút,trách không được cô muốn gì thì làm ấy, thời điểm phối hợp cũng có vài phần hợp ý.
Xem ra hắn cũng không có đặc biệt hiểu Cổ Dĩ Tiêu lắm, chẳng qua– hắn
không biết thì thôi,tại sao cái tên bác sĩ Tử này lại biết thứ hắn không biết?! Dịch Thừa oán hận có ý nghĩ muốn giết người,nhưng hắn lại chỉ có thể nhìn Sử Hoài Triết vừa uống súp vốn là của hắn, vừa dù