
nh ngậm lấy. Anh hôn cô, đặt cô lên giường bệnh, lấy tay lau giọt lệ trên mặt cô, nhẹ nhàng liếm môi
cô.
Tiếng khóc biến thành tiếng nức nở. Dưới sự dịu dàng của Thẩm
Lâm Kỳ, Mạch Nhiên dần dần bình tĩnh lại, chăm chú ôm lấy cổ anh, đem
toàn bộ cái tôn nghiêm chó má trước kia vứt qua một bên, cầu xin: “Sau
này đừng rời bỏ em, vĩnh viễn đừng.”
Anh ôm cô vào lòng, lấy tay nâng sau gáy cô, hôn lên tóc cô, lại ở bên tai cô thì thầm trịnh trọng: “Tôi Thẩm Lâm Kỳ xin thề, từ nay về
sau, vĩnh viễn không rời khỏi Bạch Mạch Nhiên.”
(ơ…sao chap này ta lại mún khóc T___T không! Ta mún cười cơ >_<)
Thời khắc ấy, Mạch Nhiên rất muốn cảm tạ trời xanh đã để cho cô
được tiếp tục hưởng thụ quyền lợi yêu và được yêu trên thế giới này.
Đau đớn, cũng chính là hạnh phúc.
ʚʚ.ɷ.ɞɞ
Vài ngày sau, Mạch Nhiên dần dần hồi phục, cô cũng bắt đầu thoát khỏi cái bóng ám ảnh kia. Mặc dù buổi tối thỉnh thoảng cô còn gặp ác
mộng, nhưng mỗi lần tỉnh lại, Thẩm Lâm Kỳ vẫn ở bên cô.
Không sai, anh đã thực hiện đúng lời hứa của mình. Anh bỏ hết
mọi việc, bất kể ngày đêm đều ở bệnh viện chăm sóc cô. Thế cho nên, mỗi
ngày y tá đến kiểm tra phòng bệnh đều nhìn Mạch Nhiên với ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ.
Mạch Nhiên vì vậy mà thụ sủng nhược kinh, nhưng thực sự là rất
cảm động, thậm chí sa vào cái ôn nhu đó của Thẩm Lâm Kỳ, vọng tưởng nếu
như cả đời này không ra viện thì thật là tốt biết bao!
Nhưng mà, cái gì tới vẫn cứ phải tới.
Sau khi ở bệnh viện điều trị một tuần, bác sĩ nói Mạch Nhiên có
thể về nhà nghỉ ngơi, nhưng vẫn dặn đi dặn lại cô, phải cố gắng không
được làm việc quá nhiều khiến cơ thể mệt mỏi, càng không được để tâm
tình không tốt, tránh bị kích động.
Mạch Nhiên gật đầu đáp ứng. Sau khi làm xong thủ tục xuất viện,
Mạch Nhiên đi theo Thẩm công tử trở về nhà. Trước cửa Thẩm gia, Anna tỷ
đã đợi sẵn chờ bọn họ: “Mạch Nhiên, con cuối cùng cũng đã trở về, ta và
Thẩm Lâm Kì đều sơi hãi. Con xem, con đã biến thành cái dạng gì rồi?
Nhanh! Mau để ta ôm con một cái.” Bà nói xong, chạy lại ôm Mạch Nhiên
thật. Được một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi ôm lấy mình, Mạch Nhiên
thực sự không nhịn được mà khóc.
“Mạch Nhiên, đều là Anna tỷ không tốt, chỉ lo đi chơi, khiến con chịu khổ. Con ngoan…!”
Mạch Nhiên nghe vậy thiếu chút nữa òa khóc theo bà. Nhưng cô
không muốn bà tục áy náy, nên cố gắng kìm nén nước mắt, vui vẻ nhìn bà:
“Con không sao mà. Không phải giờ con đã trở về rồi sao? Con rất khỏe,
không sao cả.”
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi…” Anna tỷ không
ngừng lẩm bẩm những lời này, dường như là để bình ổn chính tâm tình
mình.
Lúc ấy, Mạch Nhiên bỗng cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Chí ít là sau khi trải qua đau khổ, cô vẫn còn được người khác
quan tâm lo lắng, cùng cô chia sẻ vui buồn. Cô bao năm qua đã mất đi cha mẹ, lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm gia đình, bỗng nhiên cô cảm thấy
mình cũng không phải quá cô đơn.
Lòng cô như được khai sáng, cuối cùng cũng thoát ra được cái
bóng ma bị trói kia, bỏ lại đằng sau quá khứ buồn, hướng về phía trước
một cách lạc quan.
Trải qua một chuyển biến lớn như vậy, Mạch Nhiên cảm thấy mình
thật giống như một con gián, càng đánh càng khỏe. Cho nên mỗi buổi tối
không ngủ được, cô lại kéo Thẩm Lâm Kỳ dậy xem đá bóng. O.o
“Không được.” Thẩm công tử từ chối.
“Vì sao? Em cứ ru rú ở nhà thế này buồn muốn chết rồi, anh còn
không cho em ra khỏi cửa, không cho em lên mạng. Em đâu phải trẻ con, em biết tình trạng của mình thế nào, hiện tại em thực sự không sao, anh
cho em xem đi! Xin anh đấy, được không …” (có ai cho tôi biết đây có
phải là chị Nhiên làm nũng không ????)
Ngay trong lúc ấy, Mạch Nhiên còn không ý thức được rằng từ khi nào cô bắt đầu vô tư mà làm nũng với Thẩm công tử.
Điều mà không ai có thể tưởng tượng được chính là, cô làm nũng thành !.
Mạch Nhiên mở to hai mắt nhìn, cảm thấy chuyện này thật khó tin: “Thật sao? Anh chắc chắn đồng ý cho em xem?”
“Thật vớ vẩn, không thì yên cho anh ngủ.”
Mạch Nhiên nhanh chóng che miệng lại, híp mắt cười, sau đó chạy vội đi mở tủ lạnh lấy một cây kem thật bự.
Thẩm Lâm Kỳ khóe miệng run lên: “Anh kiếp trước thiếu nợ em rồi.”
“Ừm ừm.” Mạch Nhiên gật đầu, đồng thời giục: “Nhanh lên, trận đấu sắp bắt đầu rồi!”
Mạch Nhiên từ bé đã thích đá bóng. Trên một thảm cỏ xanh, không
khí sôi nổi vô cùng. Vì thế, hồi cô còn đi học, cô đã từng điên cuồng
thầm mến tên đội trưởng đội bóng của trường, còn lén viết thư tình gửi
cho hắn. Kết quả thư còn chưa đưa, cô đã phát hiện ra hắn và và đội phó
yêu nhau. Hai người phá tan sự trói buộc của định kiến, kiên quyết ở bên nhau.
Từ đó về sau, Mạch Nhiên cũng chưa từng thích một ai khác. Bởi
vì cô nghĩ làm phụ nữ thật khổ, không chỉ phải đề phòng phụ nữ, mà còn
phải đề phòng cả đàn ông.
Đương nhiên, mấy chuyện này đều là chuyện vớ vẩn. Thực tế, Mạch
Nhiên đến giờ vẫn còn tình cảm tốt với cầu thủ bóng đá, nhưng hiện thực
cũng tàn khốc, Thẩm công tử lại hình như có vẻ không thích môn thể thao
vĩ đại này lắm.
Mạch Nhiên vừa ăn kem, vừa trầm trồ khen ngợi, còn Thẩm công tử