
hạn
trong bộ phim này, lúc hoàn thành bộ phim, anh muốn em cho anh câu trả
lời.”
Mạch Nhiên gật đầu, như trút được gánh nặng.
Xem ra, chuyện cô cần chuẩn bị còn rất nhiều.
Tàn kiếm giang hồ cuối cùng cũng bấm máy.
Vai nam chính của Tàn kiếm là do một diễn viên đã qua tuổi bốn mươi đảm
nhận, ông ta đã nhận được vô số giải thưởng điện ảnh làm tấm vé thông
hành. Có thể nói, Mạch Nhiên đã biết đến Tần Phương từ khi còn mặc quần
thủng ***. Hồi nhỏ, Mạch Nhiên còn điên cuồng thu thập ảnh của ông ta,
có thể nói cô chính là fan cuồng của Tần Phương.
Không nghĩ tới, năm tháng như thoi đưa, cô lại có cơ hội làm việc cùng thần tượng của mình, cảm giác kích động đến nỗi không nói ra lời. Thế cho nên khi vai diễn
Kim Nhị Nương của Mạch Nhiên xuất hiện, mọi người đều nói cô nhìn nam
diễn viên kia bằng ánh mắt rất giống nữ thổ phỉ.
Thật khoa trương
như vậy sao? Mạch Nhiên chỉ là đang nghĩ về hồi nhỏ mà thôi, trước khi
gia nhập giới giải trí này, cô cũng chỉ là một người thấy đẹp là mê
thôi, cũng giống như bao thiếu nữ mơ mộng khác thôi!
Năm đó không được gặp ngôi sao, hiện tai có cơ hội, sao có thể không bù đắp được chứ?
Vì vậy mặc kệ mặt mũi, Mạch Nhiên ở phía sau Tần Phương cam chịu làm tì thiếp và kẻ hầu của Tần Phương.
Linda cảm thấy hành động của Mạch Nhiên vô cùng bại não, liền hỏi: “Em
có cần khoa trương như vậy không? Cẩn thật Thẩm tổng thấy sẽ ghen đấy.”
“Ghen cái gì chứ, Tần Phương đã có con trai bằng tuổi em rồi, em chỉ
muốn ôn lại cảm giác hồi còn bé thôi mà, thuận tiện thử nghiệm một chút
tâm tình của Kim Nhị Nương.”
Linda vẻ mặt đen lại: “Chị là sợ em nhập tâm Kim Nhị Nương quá lát nữa hạ thủ không được.”
Vừa nói đến cảnh quay tiếp theo, Mạch Nhiên liền đau đầu.
Cảnh tiếp theo sẽ là trận đánh đầu tiên của Kim Nhị Nương với đối thủ,
cũng là lần nhất kiến chung tình của Nhị Nương với Tàn Kiếm. Trong cảnh
này, nữ thổ phỉ phải thể hiện khí phách của mình, đứng trên xe ba bánh
chạy từ con dốc cao hơn mười thước xuống, mặc dù có castcadeur đóng thay nhưng Mạch Nhiên vẫn phải tự hoàn thành một số động tác, cô cảm thấy áp lực rất lớn.
Ngay ngày hôm qua, lúc nói chuyện điện thọai với Thẩm
Lâm Kỳ, Mạch Nhiên đã cố ý cường điệu sự nguy hiểm của cảnh quay lần
này, mục đích đương nhiên là muốn anh cổ vũ tinh thần, thế mà bây giờ
sắp quay rồi vẫn chưa thấy anh ở đây.
Mạch Nhiên cảm thấy cô cùng mất mát, không yên lòng, cho nên không cẩn thận bị ngã khỏi xe, bàn tay bị trầy xước khá lớn.
Tên chết tiệt Tiết Lâm kia vẫn còn đổ thêm dầu vào lửa, mắng Mạch Nhiên không chuyên nghiệp: “Cô đang làm cái gì thế hả? Đứng cũng không vững,
làm lại!”
Mạch Nhiên chửi thầm cái tên đạo diễn ma quỷ này, sau đó
cắn răng đứng lên, làm lại một lần động tác tương tự. Nhưng mà, đường
núi quá xóc và nghiêng, cho nên cô vẫn đứng không vững, lại tiếp tục
ngã.
Thương càng thêm thương, Mạch Nhiên cảm thấy chân tay tê dại.
“Không được, làm lại!” Tiết Lâm không lưu tình chút nào mà phủ quyết Mạch Nhiên.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể diễn lại một lần nữa.
Như vậy hết lần này đến lần khác, cũng không biết là lặp lại bao nhiêu
lần, bị Tiết Lâm mắng chửi bao nhiêu lần, cảnh quay vẫn chưa được hoàn
thành. Tâm tình Mạch Nhiên như rơi xuống vực thẳm.
“CUT! Nghỉ ngơi một chút, lát nữa quay lại!” Tiết đại đạo diễn phụng phịu, làm như Mạch Nhiên thiếu nợ tiền của hắn vậy.
(Chị Nhiên đã thực sự thay đổi rồi! Rất cố gắng ^^)
Mạch Nhiên miễn cưỡng đứng lên, nén cơn tức giận nghẹn lại trong bụng,
đi ngồi nghỉ. Vậy mà mới đi được nửa đường đã trông thấy Thẩm Lâm Kỳ
đứng cách đó không xa, Khương Tuệ đứng bên cạnh anh, vừa nói vừa cười.
Lúc đó Mạch Nhiên thực sự tức giận bùng phát.
*** cũng không xem ngày, lão nương đang nổi nóng, gian phu dâm phụ các người hôm nay chết chắc rồi!
Mạch Nhiên xị mặt, đằng đằng sát khí đi đến phía Thẩm Lâm Kỳ và
Khương Tuệ, trong đầu ảo tưởng sẽ tặng cho Thẩm công tử cao quý một cái
tát. Nhưng sự thực là không được như ý.
Vì đi quá nhanh, Mạch Nhiên dẫm chân lên viên đá cho nên trượt chân ngã, trước mặt bao nhiêu người vồ ếch.
Nội dung vở kịch chuyển tiếp đột ngột: từ báo thù biến thành hài kịch. Là một diễn viên, Mạch Nhiên quả thực muốn chết. Kỳ thực mất mặt
cũng bình thưởng thôi, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại là
trước mặt Khương Tuệ, cô ta nhất định đã sớm cười thầm trong bụng, lại
còn có Thẩm Lâm Kỳ, anh ta thế mà không chịu đến đỡ Mạch Nhiên.
Mạch Nhiên cắn răng cúi đầu, giấu xấu hổ và giận dữ trong lòng,
lúc ấy bàn tay Thẩm Lâm Kỳ giơ ra trước mặt cô: “Thật bất cẩn, mau đứng
lên.” Anh dịu dàng nói.
Mạch Nhiên gạt tay Thẩm Lâm Kỳ sang một bên.
Giờ mới vờ vĩnh à? Đã quá muộn! Mạch Nhiên nén đau đứng dậy,
không để ý ánh mắt kinh ngạc xung quanh, đẩy Thẩm Lâm Kỳ ra, một mạch
chạy vào trong núi.
Mạch Nhiên chạy phía trước, Thẩm Lâm Kỳ đuổi phía sau. Nghe thấy bước chân anh, cô tuy rằng còn giận nhưng ít ra còn có chút vui mừng.
Vậy mà mới được một lúc thì tiếng bước chân đằng sau đã mất tăm.
Mạch Nhiên dừng lại, xoay người nhìn phía sau. Ngoại từ một mảnh rừ