
Sau buổi công chiếu là tiệc rượu ra mắt phim.
“Bạch tiểu thư, da cô
thật đẹp!” ông chủ Hoàng đưa cái tay béo ú đầy mỡ sờ sờ mu bàn tay cô,
hắn ta là một trong số những nhà đầu tư làm phim nhựa.
Mạch Nhiên
không khỏi một trận buồn nôn, ánh mắt liếc về cách đó không xa, Thẩm Lâm Kỳ bị một đám mỹ nữ vây quanh, trên mặt anh biểu tình bình tĩnh.
Mạch Nhiên nghĩ anh tạm thời hẳn là không để ý đến người bạn gái này.
Cô quyết định đi ra ngoài hít thở không khí.
“Ông chủ Hoàng, thứ lỗi tôi không tiếp được ngài, tôi đi trang điểm lại một
chút” Mạch Nhiên mỉm cười, khẽ đưa tay lên gạt cái bàn tay lợn của hắn
ra, nghiêng người rời đi, thuận tay rút cái điện thoại di động từ trong
túi áo hắn ra.
“A lô, bà Hoàng đó phải không?” Mạch Nhiên đứng trên ban công, ngon ngọt nói qua điện thoại.
Quả nhiên, đầu dây bên kia Hoàng phu nhân nổi giận đùng đùng: “Cô là ai?
Sao lại trả lời điện thoại của chồng tôi? Chồng tôi đâu…”
Mạch Nhiên
giả bộ bối rối nói: “Bà Hoàng à, ông chủ Hoàng đang ở khách sạn XX đó,
có vẻ đã uống say quá rồi… Ông chủ Hoàng, đừng làm bậy mà!” Cô cố ý nói
bằng cái giọng buồn nôn đến nổi da gà, sau đó nhanh chóng cúp máy, ném
điện thoại từ trên ban công xuống.
Trong đêm đen, chiếc điện thoại vỏ kim loại vẽ ra một đường cung thật đẹp, không biết đã rơi vào xe của
một kẻ không may mắn nào đó, tiếng va chạm đã vang lên, dưới lầu một
mảnh hỗn độn.
Mạch Nhiên đắc ý với trò đùa quái đản của mình, không
nhìn được mà cười ha hả, thật không ngờ rằng trong bóng tối có ánh mắt
đang nhìn cô chằm chằm, đến lúc phát hiện thì đã thấy một thân ảnh dựa
vào lan can đang chậm rãi đi đến, dường như muốn đi về phía cô.
Mạch
Nhiên hoảng sợ, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm nghệ sĩ, phản xạ đầu tiên của cô là đưa tay che khuôn mặt mình, kế đến là thắt lưng,
chuẩn bị một tư thế vô cùng là thô tục muốn nhanh chóng rời khỏi nơi
này.
Nào ngờ trong lúc xoay người cô lại nghe “bịch” một tiếng. Cô đụng vào vòi nước!
Mọi thứ quá đột ngột, kẻ nào đó đang đứng trong bóng tối kia cũng tựa hồ bị cô dọa chết, bất thần đứng im một chỗ, thừa dịp, cô cố quên đi cái trán đang đau nhức, phi một mạch xuống lầu.
Dưới lầu, Thẩm Lâm Kỳ cũng không vì Mạch Nhiên đột ngột biến mất mà tỏ ra lo lắng.
Trái lại, anh điềm nhiên đứng đó mặt mày rạng rỡ, hệt như một con hạc trắng
đứng giữa một đàn gà, dù không cần nhìn cũng có thể cảm giác được trên
người anh phát ra thứ khí chất không giống người thường.
Cao quý, nho nhã, vừa khước từ lại vừa cho phép, khiến cho người ta do dự.
Thời khắc ấy, Mạch Nhiên không thể không thừa nhận, anh chính là chỗ dựa vững chắc nhất của mình.
Chỉ tiếc, người đàn ông quá ưu tú thì bên người lại luôn có phụ nữ vây
quanh. Tỷ dụ như bây giờ, bên cạnh anh, Từ Lâm chính là một trong số đó.
Tuy Mạch Nhiên không hề để tâm Thẩm công tử đào hoa cỡ nào, thế nhưng hiện
giờ tâm tình không tốt, nên cô quyết định đi đến đó chia rẽ đôi cẩu nam
nữ này ra!
Mạch Nhiên cố nặn ra một nụ cười mực thước dịu dàng, sau đó cầm lấy một ly sâm banh đi đến đó.
Từ Lâm rõ ràng là đã thấy được Mạch Nhiên, vậy mà từ đầu tới cuối không hề rời khỏi Thẩm Lâm Kỳ. Hiện tại mà nói cái vị trí bạn gái Thẩm Lâm Kỳ là của Mạch Nhiên cơ mà!
Mạch Nhiên cũng không vội vàng, đi qua đó lễ độ chào hỏi cô ta: “Từ Lâm, đã lâu không gặp chị, gần đây có khỏe không?”
“Vừa nãy tới giờ đều rất khỏe.” Cô ta mặt trắng bệch không còn chút máu,
liếc nhìn Mạch Nhiên một cái, giọng điệu rất không nể nang ai.
Xem cô ta kìa, đây đúng là một người phụ nữ đầu óc xấu xa, cùng với một người
phụ nữ khác đầu óc cũng xấu xa không kém. Cùng là xấu xa, nhưng Mạch
Nhiên tuyệt đối sẽ không có cái suy nghĩ bộc lộ tài năng lấy lòng đàn
ông ra.
Câu nói kia ám chỉ tới cái gì chứ? Phụ nữ ngu dốt đối phó với phụ nữ, phụ nữ thông minh thì đối phó với đàn ông.
Nghĩ vậy, Mạch Nhiên mỉm cười, quay sang Thẩm Lâm Kỳ, đưa ly rượu trong tay cho anh.
Thẩm Lâm Kỳ nhận lấy ly rượu, thuận tay kéo luôn Mạch Nhiên về phía anh, rất tự nhiên đem vị trí quan trọng nhất bên người giao cho cô. Về Từ Lâm,
Mạch Nhiên chẳng buồn chú ý đến phản ứng của cô ta.
“Vừa nãy đi đâu vậy?” Thẩm Lâm Kỳ ôm ngang hông cô hỏi.
“Trang điểm lại.” Cô thản nhiên đáp.
“Lúc đi trang điểm đụng vào cái gương sao?” Anh nhìn chằm chằm lên mặt cô.
Mạch Nhiên xấu hổ, may mắn là lúc này, ngoài cửa bữa tiệc một giọng sư tử hà đông rống lên: “Tên họ Hoàng kia, mau ra đây cho ta! Lão nương hôm nay
quyết không để yên cho ngươi!”
Con hổ cái nhà ông chủ Hoàng năng suất vẫn còn rất lớn!
Bởi vì sự việc xảy ra quá đột ngột, cho nên bên ngoài cửa chính tiệc rượu,
đám phóng viên đến phỏng vấn đều đứng sững sờ, đưa mắt nhìn nhau.
Ông chủ Hoàng sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, hai chân cứ thế run bần bật.
Trong lòng Mạch Nhiên không nhịn được mà cười thầm. Cách đó không xa, Từ Lâm
cũng đang sợ đến ngây người. Mạch Nhiên rất sâu sắc mà nghĩ rằng, nên vì các phóng viên sẽ phải làm thêm giờ mà chuẩn bị thêm đồ ăn.
“Từ Lâm, nghe nói chị mới chụp quảng cáo từ Mã Nhĩ trở về, thật là vất vả!”
Từ Lâm ngẩn r