Độc Chiếm

Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322603

Bình chọn: 9.5.00/10/260 lượt.

được dịp

trố mắt ra. Rõ ràng vừa nãy bọn nó không hề thấy cặp kính này trong túi

quần nó. Tại sao nó lại làm được? Rồi bọn chúng nghe thấy Ken nói:

- Đeo cặp kính này vào và nhìn lại tất cả đi. Bạn bè, chẳng ai ưa bọn

mày cả, mọi người chỉ giả vờ phục tùng để đổi lấy bình yên cho họ. bọn

mày chỉ là những người bạn không nên có.

- Mày nói láo.

Ken biết mình đang chiếm ưu thế:

- Ngày mai bọn mày thử làm người tốt một lần đi. Nở nụ cười và giúp đỡ

mọi người hơn là giở những cái nắm đấm không có sức mạnh và thật sự ngu

ngốc kia ra. Nếu tao nói sai thì bọn mày muốn làm gì tao cũng được.

Ba thằng nhìn nhau vẻ ngẫm nghĩ. Rồi một thằng bước lên nói:

- Được. Dù sao mày cũng nằm trong tay bọn tao rồi. Cứ chờ đấy, nếu dám đùa với bọn tao thì mày biết hậu quả rồi đấy.

Thế là ba thằng bọn chúng kéo nhau đi. Ken thở phảo nhẹ nhõm. Cuối cùng

thì cậu cũng đã thắng. Mẹ đã nói đúng, mọi việc xảy đến cần bình tĩnh mà tìm cách giải quyết hơn là mù quàng theo những con người ngốc kia.

Bỗng. Ken chợt nhớ đến mẹ, có lẽ mẹ đã đợi cậu rất lâu rồi. Nếu cậu

không ra nhanh thì mẹ sẽ vào tận trường mất. Rồi cậu chạy nhanh ra khỏi

lớp.

Ra khỏi cổng trường. Ken không thấy xe của mẹ đâu cả? Hôm nay mẹ quên Ken rồi ư? Sao lại không thấy mẹ đến đón?

- Ken!

Có tiếng gọi. Nhưng không phải tiếng của mẹ. Cậu quay lại, người kia là

chú hôm nọ mà cậu đã cắn. Cậu rất ghét chú đó nhưng cũng chính nhờ chú

mà cái cô tát mẹ cậu mới chịu bỏ đi. Suy cho cùng thì cậu chỉ là không

thích chú ấy thôi. Dù sao thì chú ấy cũng thật tốt khi cứu mẹ khỏi cái

cô kia.

Cát Vũ bước gần về phía Ken. Đến nơi, anh cúi xuống vuốt nhẹ bờ má của Ken nói nhẹ:

- Ken sao lại đứng đây một mình?

- Ken chờ mẹ.

Cát Vũ nửa ngồi nửa quỳ, anh cười nhẹ. Trông anh lúc này mới đúng nghĩa là một vị thần hơn:

- Mẹ Nhân Mĩ ngày nào cũng đón Ken muộn như thế này sao?

Ken lắc đầu như thanh minh cho mẹ:

- Không. Hôm nay có lẽ mẹ bận công chuyện nên không đến đón Ken sớm được.

Cát Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Vậy Ken đi chơi với chú nhé?

- Không được. Mẹ Nhân Mĩ không cho Ken đi chơi với người lạ.

Cát vũ mỉm cười vội lấy điện thoại ra. Số của Nhân Mĩ hiện lên trên màn

hình, anh bấm nút gọi. Những tiếng tút dài vang lên khiến lòng anh trống trải. Anh không biết mình đang làm gì nữa? Cô ấy đã nói tất cả nên dừng lại vậy tại sao anh vẫn ngoan cố không chấp nhận? Phải, anh là một con

người ngoan cố.

- Alo! - Tiếng Nhân Mĩ vang lên khiến Cát vũ có phần giật mình.

- Tôi sẽ đưa Ken đi chơi.

Dường như anh có thể cảm nhận được Nhân Mĩ đang hốt hoảng:

- Anh...Sao anh lại đưa nó đi?

- Em không cần phải lo. Tôi không làm hại nó đâu. Chỉ là muốn đưa nó đi thôi.

- Không! Ý em không phải vậy. Cũng tại công việc nhiều quá nên em quên mất việc đón con. Em...

Cát Vũ mỉm cười:

- Được rồi! Tối tôi sẽ đưa Ken về.

Không để Nhân Mĩ nói gì thêm, Cát vũ tắt máy. Anh quay sang Ken mỉm cười:

- Mẹ Nhân Mĩ đã đồng ý rồi. Chúng ta đi chơi nhé?

Nhân Mĩ xong công việc ngồi lặng người một lúc lâu. Cát Vũ. Cô đã nói

tất cả đã hết rồi mà, sao anh ấy vẫn làm vậy? Anh ấy không hiểu tâm tư

của cô ư? Xin đừng chạm vào cuộc sống của cô nữa.

Hôm nay, tại tòa. Cô và Kiên đã li hôn trong êm đẹp. Lúc bước ra ngoài,

Kiên đã ôm cô thật chặt vào lòng. Nhân Mĩ có thể hiểu được tình cảm của

anh ấy nhiều như thế nào trong cái ôm chặt này. Anh ấy đang buồn, đang

đau khổ và thật sự lạc lõng... Vậy mà cô chẳng thể làm gì khác ngoài

lặng im đứng nhìn bước chân anh ấy bước chậm ra khỏi cuộc sống của cô.

Không níu kéo, không ràng buộc. Câu nói của anh ấy trước khi đi là:

- Hãy sống thật hạnh phúc. Anh đã làm tất cả những gì có thể cho em. Đối với anh, hạnh phúc thực sự chính là được nhìn thấy nụ cười của em,

trong sáng, không vương chút sầu, vô tư nhìn anh và nói "em thật sự hạnh phúc". Hãy làm như thế với anh thay vì xin lỗi anh em nhé!

Nhưng anh ấy đâu biết rằng hạnh phúc với cô còn xa xỉ hơn những thứ có

thể xa xỉ trên thế gian này. Cuộc sống của cô bây giờ sẽ đặt hết niềm

tin vào Ken, chỉ cần Ken được hạnh phúc, cũng có nghĩa là cô được hạnh

phúc. Tình yêu với cô đã xa khỏi tầm với, mịt mùng không thể tìm lại

được nữa và cô cũng đã quá mệt mỏi để tìm lại nó. Đôi khi nhiều lúc cô

tự hỏi: Một ngày trong bao nhiêu ngày như thế, nó vô tình trở lại bàn

tay cô và để cô nắm thật chặt không bao giờ từ bỏ? Sẽ thật là xa vời khi điều đó xảy ra.

- Chú tên gì?

Cát Vũ nghe Ken hỏi thể liền quay ra nhìn cậu bé. Kiên đã nói đúng, cậu

bé rất giống anh, tại sao anh lại không nhận ra? Tâm trí Cát Vũ trở lại

ngày hôm qua tại quan bar:

Kiên bỗng nhiên hỏi anh câu đó, "con ư?" Anh chưa bao giờ nghĩ đến, mà bây giờ nghĩ đến thì cũng chả sao.

- Tại sao cậu lại hỏi tôi câu đó?

Kiên mỉm cười rồi lại uống rượu.

- Đại ca, tôi đã nói là quên nó đi rồi mà.

Cát Vũ anh không phải là một thằng ngốc. Chắc chắn có điều gì đó trong

câu hỏi này. Nếu không thì sao Kiên phải chối nhanh như vậy?

- Cậu. Bao nhiêu năm qua cậu vẫn không nói dối được.

Kiên quay ra nhìn Cát Vũ. Phải, bao nhiêu năm qua


Old school Swatch Watches