
anh vẫn không thể nói
dối Cát Vũ, không thể thắng Cát vũ. Anh là một thằng đàn ông kém cỏi và
đầy ích kỉ.
- Ken là con của anh!
Câu nói này khiến Cát vũ ngỡ ngàng.
...
Dòng hồi tưởng cũng bị ngắt ở đó. "Ken là con của anh". Câu nói đã khiến anh vui mừng như muốn nổ tung, cả đêm hôm qua anh đã trằn trọc chỉ mong muốn được gặp thằng bé. Đứa trẻ đáng yêu này là con của anh. Cát Vũ
muốn hét lên cho tất cả thế giới biết điều này. Anh đã nhiều đêm mơ thấy gia đình có anh Nhân Mĩ và một đứa trẻ đáng yêu... thật hạnh phúc biết
bao và bây giờ, đứa con này đã bước ra khỏi giấc mơ của anh để đi vào
đời thực. Là thật sự, nó đang ngồi bên cạnh anh, ngay cạnh anh, để anh
đưa nó đi chơi giống như những người bố khác vẫn hay làm với đứa con yêu quý của mình. Như thế thật tuyệt vời.
Và bây giờ thì anh phải cám ơn Nhân Mĩ. cô ấy đã từng hận anh, vậy mà
vẫn không bỏ đứa con này. Cô ấy luôn như vậy, có thể tỏ ra ghét người ta nhưng tận sâu trong tâm hồn vẫn là một sự bao dung và hiền hòa. Cô ấy
sẽ không thể đóng một vai ác trong những bộ phim nếu cô ấy là diễn viên. Vì cô ấy quá tốt.
- Chú là Cát Vũ!
- Chú quen mẹ nhân Mĩ ạ?
Cát Vũ mỉm cười:
- Chú còn quen cả bố Kiên nữa.
Nghe đến đây Ken mừng rỡ nói đầy phấn khích:
- Vậy chú cón biết bố Kiên đi đâu không?
- Bố Kiên...Bố Kiên đã đi đến một nơi rất xa rồi.
Ken nói vội vàng:
- Có phải Ken đã làm gì sai không? chú nói với bố Kiên là cháu sẽ không giận bố nữa, bố về đi. Ken rất nhớ bố.
Cát Vũ nghẹn ngào. Bảy năm qua, có lẽ Kiên đã thành công khi làm một
người bố tốt thay anh. Để bây giờ anh thấy mình là một thằng tồi khi bỏ
mặc đứa con của mình. Anh đáng để Ken suốt đời chỉ gọi một chữ "chú" xa
lạ như thế này. Nhân Mĩ ngồi ở ghế xem tivi. Đã quá 9h tối mà không thấy Cát Vũ đưa Ken về.
Thật khiến cô bồn chồn lo lắng. Buổi tối, vì có một mình ở nhà nên cô
cũng chẳng muốn ăn cơm nữa. Nếu như là ngày xưa, chắc chắn Kiên sẽ không để cô phải nhịn đói, ngược lại, anh ấy còn ép cô phải ăn thật nhiều.
Nhưng bây giờ thì...Sẽ không còn ai làm như thế với cô nữa cả. Sẽ không
còn ai làm trứng ốp la cho cô mỗi sáng, sẽ không còn ai cùng cô dọn nhà, sẽ không còn ai đưa cô và Ken đi chơi, và sẽ không còn ai...Nhân Mĩ
không đủ dũng cảm để nghĩ tiếp. Cô đã nhìn lại, bây giờ thì cô đã biết
nhìn lại rồi. Cô đã mất tất cả, đầu tiên là mất Cát Vũ và bây giờ thì
mất Kiên, mất một gia đình trước đó đã từng hạnh phúc.
Tin! Tin!
Tiếng còi xe khiến Nhân Mĩ vội lau khô nước mắt. Cô ra ban công và ngó
xuống. Chiếc Maybach màu khói đang đỗ trước cổng. Đồng nghĩa với việc
Ken đã về rồi.
Cát Vũ mở cửa xe và vòng qua cửa bên kia mở cửa cho Ken. Tiện thể anh
xách luôn chiếc cặp của cậu bé. Vì trên tay cậu giờ đây là những túi đồ
chơi lỉnh kỉnh mà anh mua cho rồi. Cửa xe vừa được đóng thì cũng là lúc
cánh cổng kia mở ra.
- Mẹ!
Ken chạy lại ôm mẹ. Cậu bé dụi đầu vào vai mẹ. Thật êm dịu.
Cát vũ nhìn Nhân Mĩ và Ken như vậy thì trong lòng không khỏi xót xa. Bao nhiêu năm qua, cô ấy đã nuôi thằng bé thật vất vả. Anh có thể tưởng
tượng được. Cho dù có Kiên bên cạnh nhưng anh vẫn hiểu một người bố thực thụ đối với cô ấy là thế nào. Có lẽ, anh là người bố đáng trách nhất
thế gian này.
- Cảm ơn anh đã đưa thằng bé đi chơi.
Nhân Mĩ dắt tay Ken ra chỗ Cát Vũ nói.
Cát Vũ đưa chiếc cặp của Ken cho Nhân Mĩ cầm rồi nói:
- Tôi chỉ muốn gần thằng bé một chút.
- Vậy...
- Tôi không có ý định quan tâm em nữa - nói câu này ra, chính Cát Vũ
cũng không thể ngờ. Nhưng có lẽ anh nên làm như vậy vì Nhân Mĩ muốn vậy
mà - Tôi chỉ muốn quan tâm đến thằng bé.
Nhân Mĩ cảm thấy hơi hụt hẫng sau câu nói này. Anh ấy định không quan tâm đến cô nữa.
Thế này thì có tốt hơn không?
- Dù sao thì vẫn cảm ơn anh!
Cát Vũ cười nhẹ. Một cơn gió thoảng qua. Anh nói:
- Muộn rồi, trời cũng lạnh hơn. Em vào nhà ** kẻo bị cảm đấy.
Trong lòng ấm áp trở lại. Anh ấy vừa nói không muốn quan tâm cô nữa
trong khi đó lại nhắc cô vào nhà. Thật trẻ con. Cái tính này bất di bất
dịch trong con người anh ấy. Nhân Mĩ mỉm cười rồi nói:
- Anh có muốn vào nhà không?
Cát Vũ ngỡ ngàng sau lời mời này. Cô ấy mời anh vào nhà à? Tâm tư của
Nhân Mĩ thật khó nắm bắt. Anh không bao giờ có thể hiểu cô.
- Tôi sẽ uống một tách trà gừng trước khi về nhà.
Một ngôi biệt thự rộng lớn. Đây là nhà của Nhân Mĩ, là nơi mà cô ấy và
Kiên cùng đứa con của mình đã từng chung sống và bây giờ cô ấy vẫn đang
sống tại đây, chỉ khác một điều là không còn Kiên nữa.
Ánh đèn vàng ở đây làm anh nhớ lại năm xưa. Căn hộ đó, đến bây giờ vẫn
trống không. Như nhốt hết những kỉ niệm đau thương của hai người vào đó. Anh không bán đi nhưng cũng không dùng. Sẽ mãi để nó như vậy. Bơ vơ,
chơ chọi như tình cảm của anh.
Nhân Mĩ hiểu được Cát vũ đang nghĩ những gì về ngôi nhà này. Tất cả như
mô phỏng lại không gian xưa kia của hai người. Tuy nhiên, bây giờ đã
không còn là những con người của năm đó nữa.
- Em rất thích ánh đèn vàng.
Không khí yên tĩnh bị Nhân Mĩ phá vỡ bằng câu nói này. Cô thích ánh đèn
vàng vì nó gợi cho cô những cảm giác th