Độc Chiếm

Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322915

Bình chọn: 9.5.00/10/291 lượt.

gã vào lòng cậu thì cậu mới cảm thấy được nỗi sợ hãi lúc này

lớn đến nhường nào. Cậu sợ mất cô. Cát Vũ tức giận quát lớn:

- Em muốn làm tôi sợ chết khiếp thì mới thỏa lòng đúng không?

Nhân Mĩ cũng sợ hãi không kém phần. Cô nép vào ngực anh như để trấn an tinh thần của mình. Cô biết mình có lỗi.

- Anh bảo vệ được em rồi mà.

Cát Vũ đẩy cô ra rồi đi thẳng. Cậu đang che giấu nỗi sợ hãi dâng trào

trong ánh mắt. Nếu lúc nãy cậu không có ở đây thì sẽ thế nào? Nếu lúc đó chiếc xe đó lao đến mà cậu không kịp với lấy cổ tay của cô ấy thì sẽ

thế nào? Tại sao cô gái ngốc nghếch này cứ làm cậu phải lo lắng? Cứ phải gieo nỗi sợ hãi vào lòng cậu.

- Anh Vũ, chờ em.

Cậu đi nhanh như vậy mà cô ấy có thể đuổi kịp. Cánh tay cậu lập tức bị bàn tay nhỏ bé của Nhân Mĩ níu giữ. Cô nũng nịu nói:

- Em xin lỗi!

Cát Vũ vẫn không nói gì. ánh mắt vẫn hướng thẳng phia trước.

Thấy Cát vũ vẫn lạnh lùng như vậy thì Nhân Mĩ cảm thấy có chút buồn. Cô

chỉ biết cúi đầu đi theo anh. Là cô đã làm cho anh lo lắng rồi. Thực sự

là cô thấy bản thân mình cũng có chút ngốc nghếch. Rồi bất giác cô cảm

thấy bàn tay Cát Vũ vuốt mái tóc mình. Nhân Mĩ ngẩng mặt lên nhìn thì

bắt gặp ánh mắt trìu mến của anh.

- Tôi không thể lúc nào cũng bảo vệ được em như thế này.

Nhân Mĩ mỉm cười:

- Em biết.

Trời bỗng nhiên có chút nắng như mang đến một tia hi vọng cho tình yêu

của họ. Bước chân đều đặn bước trên nền gạch như dấu ấn cho tình yêu. Sẽ là như vậy...cho dù thời gian có trôi, cho dù biển có cạn nước, cho dù

đến một ngày mặt trời không còn nắng thì hai người họ vẫn sẽ giữ trong

lòng mãi phút giây này.

Ở phía đằng xa. Một bóng người mặc comple đã theo chân họ ngay từ lúc ra khỏi nhà. Ánh mắt lạnh lùng không hề có ý buông tha cho tình yêu mặn

nồng của hai con người này. Hắn đưa chiếc điện thoại lên tai phả một

giọng nói tựa hàn khí vào chiếc điện thoại:

- Bà chủ, tiếp theo sẽ làm gì?

Không biết phía bên kia nói gì. Chỉ biết hắn gật đầu nghe lệnh như một bậc tôi tớ trung thành:

- Vâng. tôi biết rồi.

Hắn lại bước theo Cát Vũ và Nhân Mĩ.

*************

Cát Vũ cũng chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp, cậu đang cô gắng hoàn

thành nốt đồ án. Chỉ cần một tháng nữa thôi, chắc chắn cậu sẽ không để

Nhân Mĩ phải đợi lâu, đợi khi cậu lấy được công ti rồi thì sẽ cùng cô ấy tiếp quản. Bố mẹ cậu, cậu cũng sẽ không quan tâm. Rồi còn cả Bảo An

nữa. Cô ta sẽ không bao giờ được nhìn thấy trái tim của cậu chứ đừng nói là chạm vào dù chỉ một ngón tay. Ngay từ khi cô ta hại Nhân Mĩ là Cát

Vũ đã biết người này cậu cần phải tránh xa.

Cuộc sống của hai người những tưởng cứ thế mà trôi qua. Cho đến một ngày Nhân Mĩ cảm thấy trong người khó chịu tột cùng. Mọi thứ cô ăn vào còn

chưa kịp để dạ dày tiêu hoá thì đã có cảm giác dâng lên trở lại. Cô nôn

khan rất nhiều khiến bạn cùng phòng hoài nghi hỏi:

- Không phải cậu có thai rồi chứ?

Thực ra đó chỉ là một câu nói đùa thôi. Nhưng nó đủ để đánh một đòn chí

mạng vào tình thần đang hỗn loạn của Nhân Mĩ. Cô đưa tay đặt vào bụng

mình, liệu có phải...Nhân Mĩ lắc đầu không dám nghĩ. Chắc chắn là không

phải như vậy. Cô và Cát vũ đã tính ngày rất đúng. Không thể có chuyện có thai được. Nếu như có thai, tất cả mọi cố gắng của cô sẽ bị sụp đổ

trong gang tấc. Nhưng quả thực bây giờ cô thấy rất khó chịu, mấy ngày

qua cô ngủ nhiều hơn là học. Đã thế lại còn rất hay thèm ăn, ăn vào rồi

lại buồn nôn.

Cô đã có thai thật ư? Nhân Mĩ hoảng hốt. Liệu có nên nói cho Cát Vũ biết chuyện này không? Rồi nhân Mĩ lại lắc đầu trước suy nghĩ này. Không thể được. Anh ấy còn đang bận làm đồ án, những năm cuối đại học sẽ thật vất vả và bận rộn, cô không thể ích kỉ mà làm ảnh hưởng đến anh ấy được.

Đợi khi nào anh ấy xong xuôi, cô sẽ thông báo cho anh ấy đển cả hai cùng giải quyết. Bây giờ cô đành chạy ra ngoài mua que thử thai đã. Nghĩ

thế, Nhân Mĩ liền chạy vọt ra ngoài không suy nghĩ. Khánh Lâm thì hét

lên phía đằng sau:

- Đi đâu thế?

Đến hiệu thuốc. Nhân Mĩ ngập ngừng trước vẻ tươi cười của cô bán hàng. Cô lí nhí:

- Cháu...cháu muốn cái đó.

Cô bán hàng nhíu mày khó hiểu:

- Cái đó là cái gì?

Nhân Mĩ trước sự truy hỏi của cô bán hàng thì không khỏi ngượng ngùng:

- Cái...cái để...biết mình có em bé không ấy ạ!

Cô bán hàng chẳng thèm chú ý đến sự ngượng ngùng của Nhân Mĩ. Mấy trường hợp này cô gặp rất nhiều. Chỉ buông một câu nói:

- Bọn trẻ bây giờ "ác" quá.

Rồi lấy một hộp ra đưa cho Nhân Mĩ. Dặn dò đôi ba câu về cách sử dụng.

Nhân Mĩ gật đầu lia lịa trước lời dặn dò của cô bán hàng. Rồi cô chạy về trường.

Nhân Mĩ thực sự hoảng hốt khi kết quả cô nhận được lại "dương tính" như

vậy. Hai vạch đỏ chói trên que thử như rút cạn mọi sức lực của cô. Nhân

Mĩ ngồi dựa vào trước cửa thẫn thờ một hồi lầu. Nước mắt cô chỉ trực

trào ra. Đúng lúc ấy thì điện thoại cô rung lên. Cô vội vàng thu mấy

đống đồ lại rồi đưa điện thoại lên tai nghe:

- Anh Vũ!

Cát Vũ nghe thấy giọng nói biến sắc của nhân Mĩ thì vội hoảng hốt:

- Em sao thế?

Nhân Mĩ lau nước mắt rồi lấy lại giọng bình thản:

- Không có gì, tại em nhớ anh quá thôi.


Disneyland 1972 Love the old s