
ư thế không? Có quan tâm đến cậu như quan tâm đến Cát vũ không?
Rồi bóng dáng của Nhân Mĩ và Kiên mỗi người một hướng mờ dần trong dáng
chiều. Bóng hai người kéo dài ra nhưng không bao giờ chạm được vào nhau. Một là cô đơn và một là mang đầy nỗi lo âu, chất chứa.
Tại Mộng Hoa Liên Trà.
Đây là một quán trà nổi tiếng trong thành phố. Quán được thiết kế theo
kiểu Trung Hoa. Với những chiếc lầu tao nhã và những chiếc đèn lồng đỏ
rực chiếu sáng. Dường như nó mở ra là để dành cho những người trong giới thượng lưu và biết thưởng thức trà. Tại đây, khi chúng ta bước chân
vào, cái đầu tiên cảm thấy không phải là một quán trà, mà có thể là một
thảo nguyên xanh lộng gió, có thể là một cánh đồng hoa ngát hương thơm,
có thể là một chiều thu xác xơ với những chiếc lá...Tùy theo cảm nhận
của mỗi người mà họ tưởng tượng ra mình đang đứng ở đâu. Đó là lí do vì
sao nó có tên là Mộng Hoa Liên.
Nhân Mĩ theo chân người đàn ông mặc comple đen bước vào quán trà. Hương
trà vấn vương nơi cánh mũi khiến tinh thần dễ chịu lạ thường. Cô bước
lên lầu hai.
Bà Vy ngồi ở đây đã lâu. Đây là quán trà mà bà thích. Không phải thích
trà mà là thích cảm giác ở đây. Có một sự thanh lọc lạ kì. Bà ngẩng mặt
lên khẽ nhếch môi cười khi Nhân Mĩ cúi người chào. Bà đưa đôi bàn tay
của mình ra ý muốn nói mời người khách mà bà mong chờ từ lâu ngồi. Rồi
đưa tay với lấy tách trà Long tỉnh quấy nhẹ cho hương thơm bốc lên dịu
nhẹ.
- Cháu không có nhiều thời gian. Có chuyện gì thì bác nói luôn đi ạ!
Bà Vy khẽ mỉm cười:
- Có vẻ như cô đang rất nóng lòng?
- Phải ạ!
Bà ta lại nhướn mày như để bộc lộ sắc thái cho câu nói vừa rồi. Rồi với tay gọi người phục vụ mặc xường xám cạnh đó:
- Cho cô đây một tách hồng trà.
Người phục vụ mỉm cười chấp thuận rồi đi xuống lấy.
Nhân Mĩ lo lắng. Bàn tay cô không ngừng mân mê vạt áo. Đôi lông mày cô
không ngừng nhíu xuống. Cô cảm giác mồ hôi đang như đình công mà thoát
ra khỏi cơ thể cô. Tại sao lại lo lắng và sợ hãi thế này cơ chứ?
- Vẫn câu hỏi cũ! Cô yêu Cát Vũ là có ý đồ gì?
Nhân Mĩ cụp đôi mắt xuống vẻ mệt mỏi. Câu hỏi này cô không muốn mất thời gian để trả lời một tí nào:
- Cháu có ý đồ gì chứ? Bác nghĩ là gia sản nhà bác ư?
Bà Vỹ vẫn điềm tĩnh:
- Không phải như thế sao?
Nhân Mĩ quả quyết:
- Không phải.
- Kể cả khi nó vốn là của cô?
Nhân Mĩ thoáng chút nhạc nhiên. Không hiểu bà ta đang nói gì:
- Cháu không hiểu.
Bà vỹ nhếch môi lên cười nhạt. Khẽ nhấp một ngụm trà rồi bà nói với giọng điệu lạnh lùng:
- Cô tại sao phải phí công giả vờ trước mặt tôi chứ? Chẳng lẽ cô tưởng
tôi không biết cô đang nhăm nhe muốn lấy lại cái công ti vốn là của nhà
cô sao?
Nhân Mĩ khựng người lại. Tách trà trên tay bỗng tràn ra ngoài. Cô không
để ý đến chuyện này mà chỉ để ý đến câu nói của bà Vy. Bà ta nói gì nhỉ? Công ti của nhà Cát Vũ...là của nhà cô? Cô không phải là một người ngu
dốt, có thể lờ mờ hiểu được công ti này là của nhà Cát Vũ đã cướp lấy.
- Bác nói gì? Không phải bố cháu thua lỗ sao?
Lần này thì đến bà Vy khựng người. Bà ta nhìn thẳng vào đôi mắt dài của Nhân Mĩ. Rõ ràng là cô không biết gì về chuyện này.
- Cô không biết chuyện gì sao? Năm đó tại sao nhà cô phải chuyển đi? Không phải là không muốn nhìn mặt gia đình tôi nữa hay sao?
Nhân Mĩ nắm mạnh tách trà, tưởng chừng có thể bóp nát nó được. Giọng run run:
- Cháu không biết.
- Cát Vũ cũng không nói?
Điều này càng làm cô cảm thấy đau đớn. Tại sao anh ấy lại giấu cô một
việc như vậy? Tại sao lại muốn lừa dối cô cả đời, là chuyện lần trước mà anh ấy đã lo lắng sao? Là anh ấy muốn có con với cô để cô không thể dứt ra được khỏi anh ấy sao? Nước mắt Nhân Mĩ chỉ trước trào ra nơi khóe
mắt. Nhưng cô biết mình phải thật kiên cường. Thế là cô ngẩng mặt lên
nhìn cho nước mắt chảy ngược vào trong. Dường như chảy ngược cả vào
trong tim khiến nó xót xa.
- Anh ấy chưa bao giờ nói.
Bà Vy mỉm cười hài lòng:
- Có vẻ như là nó cũng chỉ muốn chơi đùa với cô thôi nhỉ?
Câu nói này thật như muốn cào rách trái tim mềm yếu của nhân Mĩ. Nó như
đặt một dấu chấm lạnh lùng cho sự tin tưởng mà cô dành cho Cát Vũ. Phải
rồi, anh ấy chỉ muốn trêu đùa cô. Nếu không thì đã không giấu kín chuyện này đến vậy. Sợ cô sẽ cướp lại sao?
- Cháu hiểu.
Nghe Nhân Mĩ nói vậy bà Vy rất hả dạ. Xem ra Nhân Mĩ cũng chỉ là một đứa con gái tầm thường. Bà lo sợ nó sẽ cướp lại gia sản là quá đáng rồi.
Ngay đến chuyện giành hạnh phúc cho riêng mình nó còn hoang mang như thế này thì chắc chắn công ti sẽ mãi mãi nằm trong tay gia đình bà.
- Xem ra Nhân Trịnh và Thiệu Vân là một ông bố và bà mẹ tốt. Không muốn gieo thù hận vào lòng con cái.
Nói bố mẹ cô? Sự tức giận ngập tràn trong lòng Nhân Mĩ. Nhưng cô vẫn làm ra vẻ bình thản.
- Cảm ơn vì lời khen của bác. Nếu không còn việc gì khác nữa thì cháu cũng không nên nán lại lâu.
Bà Vy làm ra vẻ chấp thuận:
- Được. Tôi không tiễn cô.
Đường phố về chiều kẻ qua người lại tấp nập khiến Nhân Mĩ càng thêm cô
quạnh và đau xót. Tại sao tất cả vẫn hối hả được? Tại sao họ vẫn bình
thản đi qua một con người đang "thảm hại" nh