
à do Nhân Mĩ. Kí ức của cô ấy về mẹ
cậu có lẽ đã bị sụp đổ rồi. Biết làm sao đây? Cô ấy có cảm thấy an toàn
khi yêu một con người có mẹ đã "hồng hạnh xuất tường" suốt bao nhiêu năm qua? Cô ấy có chấp nhận một thằng người yêu có bố luôn cặp kè với bao
cô gái có tuổi tỉ lệ nghịch với cả tuổi của ông ấy? Thật xót xa và nhục
nhã. cô ấy sẽ nghĩ cậu là một người như thế nào?
Một bàn tay đặt vào lưng cậu vỗ nhẹ, một cái ôm nhẹ nhàng và một giọng nói nhẹ nhàng cũng đủ trấn an Cát Vũ phần nào:
- Đừng như vậy. Trông anh như trẻ con ấy.
Cát Vũ vòng tay ôm chặt lại Nhân Mĩ. Cô ấy nhỏ bé lọt thỏm trong vòng
tay cậu, nhưng sao cậu lại có cảm giác bờ vai cô ấy rộng lớn như vậy? Đủ che chắn cho cậu những cơn đau về mặt tinh thần đang không ngừng ồ ạt
kéo đến. Cát Vũ nói trong khi nước mắt vẫn không ngừng chảy:
- Em đừng nhìn tôi...
- Em đâu có nhìn anh, trông anh lúc này xấu chết đi được. Em không thèm nhìn đâu.
- Đừng an ủi tôi.
- Em mà không an ủi anh thì anh khóc rửa trôi cả em thì sao?
Cát Vũ càng ôm chặt hơn. Cậu có thể cảm thấy bờ vai ấm rồi lại chuyển
sang lạnh với những giọt nước mắt của Nhân Mĩ. Cô ấy lúc nào cũng vậy,
luôn quan tâm đến người khác mà không thèm để ý đến tâm trạng của bản
thân, cho dù nó cũng chẳng tốt đẹp gì. Rồi như lấy lại được tinh thần,
cậu buông cô ra rồi kéo tay cô đi vào nhà.
Người mẹ của cậu vẫn đang ngồi chờ cậu bước vào nhà. Ba tách trà đã được bà sai quản gia chuẩn bị đầy đủ và một chút bánh đậu xanh nữa. Thấy Cát Vũ và người con gái kia bước vào bà khẽ mỉm cười. Trong thâm tâm tự hỏi có gặp người con gái này ở đâu qua.
- Con trai. Cuối cùng thì con cũng chịu về nhà.
Nhân Mĩ cúi người xuống lễ phép:
- Cháu chào bác. Cháu là Nhân Mĩ, bác còn nhớ cháu chứ ạ?
Bà Vy chợt khựng người lại. Vậy là cảm giác bất an của bà đã đúng. Là cô ta, đứa con gái của Nhân Trịnh và Thiệu Vân. Bao nhiêu năm qua bà vẫn
đang chờ đợi nó đến cướp lại gia sản vốn là của gia đình nó. Và cuối
cùng nó cũng quay trở lại rồi. Hơn nữa lại con tay trong tay với đứa con trai của bà. Đúng là mánh khóe trả thù cũng không tồi.
- Tất nhiên là tôi còn nhớ. Cô ngồi đi.
Nhân Mĩ thoáng buồn bã vì cách xưng hô của bác Vy bây giờ cũng khác với
ngày xưa. Hoàn toàn giống như người xa lạ. Cô ngồi xuống bên cạnh Cát
Vũ. Ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi cô như để bảo vệ cô khỏi sự soi
xét của cả bà quản gia lẫn bác Vy. Có lẽ bác Vy bây giờ đã không còn là
bác Vy của ngày xưa nữa rồi. Cô nên dổi cách xưng hô trong ý nghĩ của
mình.
Nhưng Nhân Mĩ đâu biết rằng, quá khứ và thực tại luôn luôn song hành.
Người đàn bà này vẫn là người đàn bà của xưa kia. Không hề thay đổi, chỉ khác là xưa kia bà ta đã dùng vỏ bọc quá dày mà thôi.
Cát Vũ không thèm nhìn người mẹ đang ngồi trước mặt mình, cậu đưa tay
với lấy tách trà đang bốc khói trắng nghi ngút trên mặt bàn. Đưa tay
khuấy nhẹ khiến nước trà bị xoáy thành một hình vòng tròn. Cứ thế đuổi
nhau, nhưng không bao giờ bắt được nhau.
- Nhân Mĩ sau này sẽ là vợ con.
Nhân Mĩ quay sang phía Cát Vũ ngạc nhiên. cô không nghĩ là anh đưa cô đến đây là để tuyên bố chứ không phải là để thông báo.
Bà Vy vẫn bình thản. Bà với lấy một chiếc bánh và nhẹ nhàng bỏ vào khuôn miệng. Rồi mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý:
- Con trai. Con quả quyết thế sao?
- Phải.
- Vậy con không nghĩ là trước mặt còn bao nhiêu người sao?
Cát vũ nhếch mép cười. Cậu dựa người vào ghế rồi nói vẻ bình thản cũng chẳng khác gì mẹ của mình:
- Họ đã không tôn trọng con cái thì con cũng đâu cần tôn trọng họ.
- Con...
Bà Vy tức giận trước câu nói của Cát vũ.
Nhân Mĩ sợ hãi lay cánh tay Cát Vũ. Cô liếc mắt dò xét sự giận dữ của người đàn bà trước mặt:
- Anh Vũ. Đừng vô lễ với mẹ anh như vậy.
Bà Vy kiềm chế được sự giận dữ của mình thì nhếch mép cười nói với Nhân Mĩ:
- Con trai tôi không đến lượt cô dạy bảo đâu.
- Bác Vy.- Nhân Mĩ chỉ có thể gọi tên người đàn bà đã đổi thay này.
- Đừng gọi tên tôi tùy tiện như vậy. Tôi cũng nói luôn, cô yêu Cát Vũ nhà tôi là vì mục đích gì?
Cát vũ như sợ hãi cái điều mà mẹ sắp nói. Cậu kéo tay Nhân Mĩ đứng lên hất hàm nói:
- Mẹ đừng có nói linh tinh. Con đã nói rồi, sau này cô ấy sẽ là vợ con.
Bà Vy cũng đứng dậy theo nói với sự khẳng định:
- Mẹ không cho phép. Đứa con gái này không đủ tư cách.
Cát Vũ đạp đổ chiếc bàn khiến bà quản gia và Nhân Mĩ kinh hãi. Cô bám chặt lấy cánh tay Cát Vũ.
- Mẹ dựa vào đâu?
- Mẹ đã chọn cho con rồi, Bảo An sẽ là vợ con. Nó mới xứng đáng.
Nhân Mĩ như cảm thấy có hàng ngàn mũi dao đang cắm vào trái tim mình. Sao lại thành ra như vậy? Cô không được chấp nhận.
Cát Vũ dùng đôi mắt lạnh như băng của mình nhìn mẹ. Như để uy hiếp bà.
Nhưng tất nhiên bà Vy cũng không phải vừa. Đôi mắt quyến rũ của bà cũng
có thể đốt cháy mọi thứ trước mặt.
- Bảo An chẳng là gì đối với con.
- Nhưng nó quan trọng với mẹ. Cưới nó công ti có thể phát triển mà không bị ai cướp mất.
Câu nói này có ý ám chỉ Nhân Mĩ. Tuy nhiên, cô vẫn không hay biết. Chỉ
biết sợ hãi nhìn hai mẹ con họ cãi nhau vì cô mà thôi. Có phải cô yêu
Cát Vũ là một sai lầm