
gái đẹp bèn đem lễ vật sang xin ngay từ khi
còn nhỏ, định nhân duyên sớm cho hai đứa trẻ. Nay cưới được về nhà rồi, thấy
quả là xinh đẹp dịu dàng, so với hai cô chị còn hơn rất nhiều. Thật là: “Tây Tử
nước Ngô chẳng bằng, Nam Hậu nước Sở còn kém”.
Tưởng
Hưng Ca vốn người đàng hoàng, nay lấy được vợ mỹ nhân, đúng là tốt lứa đẹp đôi,
vợ chồng yêu quý nhau, sống rất hạnh phúc.
Nhưng
từ xưa đã vậy, khổ thường kéo dài, vui thường qua mau, hè qua đông tới, chẳng
mấy chốc đã trọn kỳ tang. Hưng Ca một hôm nghĩ tới những ngày cha sống ở Quảng
Đông, thế mà nay đã hơn ba năm. Ở đó vẫn còn nhiều món nợ chưa thu được. Đêm đó
mới bàn cùng vợ, muốn lên đường đi một chuyến. Mới đầu vợ cũng bằng lòng, bảo
“nên đi” nhưng sau lại nói đường xá xa xôi, vợ chồng đang ân ái mặn nồng, làm
sao chia tay cho được. Nói rồi nước mắt tuôn rơi. Hưng Ca cũng thấy không xa
nhau nổi, buồn bã một hồi rồi thôi không đi nữa. Thấm thoát, chẳng mấy chốc lại
hai năm nữa trôi qua. Lần này Hưng Ca quyết định phải đi, bèn giấu vợ chuẩn bị
hành lý, rồi chọn ngày lành, đến hôm trước khi đi năm ngày mới nói với vợ rằng:
“Người ta thường bảo miệng ăn núi lở, vợ chồng ta rồi cũng phải thành gia lập
nghiệp, sao có thể bỏ con đường cơm gạo đó được. Bây giờ là tháng hai, thời
tiết ấm áp, nếu không đi thì còn đợi đến bao giờ nữa?”
Biết
không giữ nổi, Tam Xảo chỉ đành hỏi: “Chàng đi thì bao giờ về?”
Hưng
Ca nói: “Ta đi lần này là bất đắc dĩ, chậm nhất là một năm sẽ phải trở về” Tam
Xảo chỉ vào cây xuân trước nhà bảo rằng: “Sang năm, cái cây này nẩy lá là thiếp
đợi chàng về đấy”. Nói rồi nước mắt lại như mưa. Hưng Ca lấy tay lau nước mắt
cho nàng, bất giác nước mắt mình cũng ròng ròng, tình cảm ly biệt thật khôn tả
xiết.
Đến
ngày thứ năm, hai vợ chồng sụt sùi khóc lóc, trò chuyện suốt đêm, không ngủ
chút nào. Đúng canh năm, Hưng Ca trở dậy sắp xếp hành lý, đem các đồ tế nhuyễn
ông bà để lại giao hết cho vợ giữ, riêng mình chỉ đem theo ít bạc, sổ nợ và
quần áo đồ dùng cần thiết. Gia nhân thì chỉ mang theo thằng nhỏ, còn người già
thì để lại cho Tam Xảo sai bảo hàng ngày. Lại sắp xếp cho hai vú già chuyên lo
bếp núc và hai a hoàn một đứa là Tình Vân, một đứa là Noãn Tuyết chuyên hầu hạ
trong phòng bà chủ không được rời xa. Sắp xếp đâu vào đấy, Hưng Ca nói với vợ:
“Nàng hãy chịu khó ở nhà chờ đợi. Vùng này bọn trai trẻ lêu lổng không ít, nàng
lại là người xinh đẹp, chớ có ngó ngàng gì trước cửa mà mang họa”.
Tam
Xảo nói: “Chàng cứ yên tâm, đi sớm rồi về cho sớm!” Vợ chồng gạt nước mắt chia
tay.
Thật
là:
Trên
đời ngàn vạn điều đau khổ,
Chẳng
gì hơn tử biệt sinh ly.
Hưng
Ca trên đường đi, suốt ngày chẳng để ý chuyện gì, chỉ đau đáu nhớ vợ. Chẳng bao
lâu đã tới Quảng Đông, tìm vào quán trọ. Bọn người quen biết xưa đều kéo tới
gặp mặt. Bày rượu tiếp đãi suốt bao nhiêu ngày, chẳng lúc nào rảnh. Lúc ở nhà
đã hao phí sức lực, lúc đi đường lại vất vả mệt nhọc, bây giờ lại ăn uống bừa
bãi quá nên Hưng Ca ngã bệnh. Suốt mùa hạ vẫn không khỏi, đến mùa thu thì
chuyển thành bệnh lỵ. Ngày nào cũng phải mời thầy bắt mạch bốc thuốc điều trị,
kéo dài mãi đến tận cuối thu mới khỏi. Thế là việc buôn bán phải gác lại, trước
mắt thấy một năm không thể về được.
Tuy
nhớ nhà song lâu dần rồi cũng quen.
Lại
nói chuyện Tam Xảo Nhi ở nhà, từ khi chồng ra đi dặn dò như vậy, quả thật trong
suốt mấy tháng trời nàng ta mắt không nhìn ra cửa, chân không bước khỏi lầu.
Thời gian vun vút chẳng mấy chốc đã đến hết năm, nhà nào nhà nấy rộn ràng đốt
pháo Tết, ăn cơm họp mặt vui vẻ. Tam Xảo Nhi trước cảnh đó càng thấy nhớ chồng,
suốt đêm buồn ảo não. Thật là:
Nến
tàn, sầu khó cạn
Xuân
về, người chẳng về
Sớm
mai càng cô quạnh
Thay
áo mới làm chi!
Hôm
sau, ngày mồng một Tết. Hai đứa a hoàn Tình Vân, Noãn Tuyết nài nỉ khuyên bà
chủ ra phía trước cửa xem phong cảnh một chút. Căn nhà của họ Tưởng phía trước
liền với đường phố, phía sau là phòng ở. Tam Xảo thường chỉ ở phía sau. Hôm nay
bọn nó nói mãi đành phải đi ra phía trước, bảo mở cửa sổ, buông rèm xuống rồi
nhìn ra ngoài. Ngoài phố thật là nhộn nhịp. Tam Xảo nói: “Bao nhiêu người qua
lại mà không thấy một thầy bói nào. Phải chi có mà gọi lại bói xem tin tức của
ông chủ”. Tình Vân nói: “Hôm nay ngày đầu năm, mọi người đều nghỉ chơi, ai mà
đi bói toán” Noãn Tuyết tiếp lời: “Cô ơi, cứ để hai chúng con lo, nội trong năm
ngày thế nào cũng tìm được một thầy bói”.
Đến
ngày mồng bốn. Noãn Tuyết xuống lầu tiểu tiện, bỗng nghe ngoài phố có tiếng gõ
tinh tang, tinh tang. Đó là thầy bói mù gõ rao mời khách. Noãn Tuyết vội vã,
chạy ra ngoài gọi lão mù, rồi lại nhón chân chạy một hơi về lên lầu báo cho bà
chủ. Tam Xảo bảo ngồi dưới nhà dưới, rồi xuống nghe thầy bói đoán giải. Ông
thầy mù bắt đầu bói quẻ. Hai bà vú trong bếp nghe thấy rộn rã cũng chạy ra xem,
rồi nói thay bà chủ: “Quẻ này xin hỏi về người đi xa”. Ông thầy mù hỏi: “Có
phải vợ hỏi về chồng không?”. Bà già nói: “Phải”. Ông thầy nói: “Thanh long trị
thế, tài hào phát động, nếu vợ hỏi về chồng thì người đi hiện đa