pacman, rainbows, and roller s
Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324551

Bình chọn: 7.5.00/10/455 lượt.

ức có chút hứng thú.“Chỉ cần giá trị ngang nhau thì có thể được” Vụ Liệt đáp.Miểu Miểu không nói một lời, quay sang boss, “Ta với ngươi trao đổi một tin

tức, ngươi giúp ta tìm người, ta nói cho ngươi biết Tru Tâm Tuyệt ở nơi

nào.”Cuối cùng vẻ mặt boss cũng có chút thay đổi, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ chứng minh hắn động tâm rồi, “Thỏa thuận.”“Để tỏ rõ thành ý, có phải hay không nên tự giới thiệu trước.” Cũng không biết tên đẹp trai này tên gì.“Dịch Thiên” thanh âm vẫn bình thản như trước.“Được” Miểu Miểu cảm thấy nói chuyện với mấy người này thật nhức đầu, thôi cứ

im lặng là tốt nhất, muốn biết cái gì hắn sẽ tự hỏi.Lúc đó

không ai mở miệng nói thêm điều gì, trong không gian chật hẹp mọi thứ

chìm vào tĩnh lặng. Dịch Thiên nhìn Miểu Miểu đã nhắm mắt lại ngủ, ánh

mắt lạnh như băng lóe lên một tia sáng nhỏ. Trong lúc ngủ mơ, Miểu Miểu

đột nhiên có cảm giác hơi lạnh, khẽ kéo nhẹ quần áo của mình lại.Cuối cùng đến lúc mặt trời ngã về phía tây, xe ngựa cũng dừng lại, Miểu Miểu lập tức bị đánh thức. Sau khi xuống xe, Miểu Miểu vươn vai, duỗi người, vặn vẹo thắt lưng một cách lười biếng, ngồi ngủ thật là mệt a, xương

sống thắt lưng đau muốn rớt ra.Đập ngay vào mắt chính là hai

con hổ lớn bằng đá trấn ngay trước cổng, một bức hoành phi lớn đề “Bồng

Lai Các”. Ở lối vào còn không ít người, vừa nhìn thấy Dịch Thiên đều

khom lưng hành lễ. Miểu Miểu lập tức cầm bao quần áo đuổi theo bọn họ.

Vừa qua cửa chính, càng đi càng thấy lạnh, từ phòng ốc đến con người đều lạnh như băng, nghiêm túc một cách kỳ cục, sau đó thì có người đến đưa

Miểu Miểu đi nghỉ ngơi.Đêm khuya, Miểu Miểu nằm ở trên giường,

đi đến thời đại này chưa được một tháng mà đã xảy ra biết bao nhiêu

chuyện không thể tưởng tượng được. Nghĩ lại nàng ở hiện đại cũng là bảo

bối của ba mẹ, không biết ba mẹ có phát hiện ra nàng đã mất tích không

thể gặp lại rồi hay không, họ sẽ như thế nào đây, nhớ ba mẹ a. Ở cái nơi xa lạ này, người duy nhất mà nàng biết cũng đã chết rồi, đã thế còn

đang ở trong hang sói nữa chứ. Tương lai thật là đáng lo ngại, cũng may

Miểu Miểu vốn là một người cực kì lạc quan, chờ báo thù cho lão đầu xong sẽ tự tìm đường về nhà, vậy đi.Ngủ không được, quyết định ra

ngòai đi dạo một chút, trước kia thường hay hâm mộ người khác ngồi trên

nóc nhà ngắm trăng, bây giờ chính mình cũng có thể làm được rồi, ra cửa

xoay người một phát là bay lên nóc nhà. Bầu trời không ô nhiễm, ánh

trăng cũng sáng hơn hẳn. Nhớ tới lúc còn bé, ba hay chỉ vào mặt trăng to tròn nói “Miểu Miểu nhà ta hai con mắt đẹp như ánh trăng vậy, vừa tròn

lại vừa to.” Miểu Miểu vừa nhớ lại, tâm tình liền sa sút. Rút Ngân Tiêu

trong lòng ra đặt lên miệng cúi đầu thổi lên một khúc Lọan Hồng, cộng

thêm cảm xúc hiện thời lại càng thêm bi thương.Dịch Thiên đứng

cạnh cửa sổ nhìn thấy trên nóc nhà đối diện có một nữ tử đang cúi đầu

thổi Tiêu, âm thanh ai óan cô đơn vang vọng khắp bầu trời, khẽ lan đi

xa, gió đêm luồn vào mái tóc nàng, cùng với tiếng Tiêu nhảy múa, khiến

cho người khác cũng vô thức đắm chìm trong nỗi buồn của nàng.Tiếng Tiêu dừng lại, Miểu Miểu nhìn thấy Dịch Thiên ở đối diện, liền đứng dậy phi thân về phía hắn. Miểu Miểu phi thân tới trước cửa sổ, leo vào trong phòng, Dịch Thiên đã ngồi ở trước bàn từ sớm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng. Miểu

Miểu cũng không ngại, tiến lên ngồi xuống, “Ta muốn tìm nữ nhân ở bên

cạnh Tiêu công tử hai mươi năm trước giờ đang ở nơi nào?”“Chuyện hai mươi năm trước muốn tra ra cần một ít thời gian.” Dịch Thiên lạnh nhạt nói.“Ta sẽ ở đây chờ, cứ từ từ mà tìm, không cần nóng vội, triều đại này ta còn chơi chưa hết.” Miểu Miểu cũng không lo lắng, dù sao thời gian cũng còn nhiều mà.Dịch Thiên nghe vậy không kìm được liếc nhìn nàng một cái, nhưng cũng không nói thêm cái gì.“Lúc nào ta có thể rời khỏi?” Miểu Miểu dựa sát vào Dịch Thiên hỏi, nàng rời khỏi thảo nguyên chưa được hai ngày chưa kịp làm gì đã bị đem đến nơi

này rồi, cái gì cũng chưa được xem qua.“Ngươi còn muốn đi?” Hắn hỏi, Miểu Miểu liền gật đầu.“Không được.” Trả lời thẳng không thèm suy nghĩ.“Tại sao?”“Ngân Tiêu xuất hiện trên giang hồ, đối với ta không có gì hay ho” vừa nói

vừa quay qua liếc Miểu Miểu một cái. “Ngươi đánh không lại ta đâu, đừng

có nghĩ đến việc chạy trốn.”Miểu Miểu nhất thời chán nản, giọng nói nhàn nhạt của Dịch Thiên lại bay tới, “Không nên để lộ ra Ngân

Tiêu, ta không muốn thay ngươi dọn dẹp đống lộn xộn trên giang hồ.”Miểu Miểu đứng dậy, hướng về cánh cửa hậm hực đi ra.Ngày thứ hai Miểu Miểu dậy thật sớm, nhìn thấy Dịch Thiên cùng Vụ Liệt ở

trong sân nói chuyện liền ầm ỹ chạy xuống hướng về phía Vụ Liệt la lớn,

“Ta muốn ăn cơm.” Sau đó quay đầu không thèm ngó Dịch Thiên một cái,

vênh mặt nện chân chạy về hướng vừa đi ra.Vụ Liệt cả người

chóang váng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, lại phát hiện ra chủ thượng

đang nhìn chằm chằm bóng lưng của nữ nhân đó như đang cân nhắc điều gì.

Nữ nhân này mới sáng sớm phát bệnh thần kinh, la lớn tiếng như vậy.“Vụ Liệt, giúp nàng chuẩn bị thức ăn, xế chiều xuất phát mang theo cho