
h gọi thêm hai chữ công tử thừa thãi.Hách
Liên cùng Hiên Viên thóang liếc nhau, Miểu Miểu vừa bới cơm vừa suy
nghĩ, đừng cho là ta không nhìn thấy hai ngươi trao đổi ánh mắt với
nhau, định tính kế với ta hả. Sau đó nhanh chóng lên tinh thần ăn cơm,
ăn cơm no rồi mới có sức nghĩ chuyện. Nhìn Miểu Miểu ăn như gió cuốn mây bay, càn quét hết đồ ăn, Hách Liên vẻ mặt kinh ngạc, Hiên Viên thì khẽ
nhíu mày.“Khụ khụ, Miểu Miểu ngươi đã bao lâu nay không ăn gì hả?” Hách Liên lớn tiếng hỏi.“Đúng là đã lâu không ăn cơm, tòan ăn thịt thỏ. Ăn ngon ăn no rồi a, thật sự
là hạnh phúc, ta muốn đi ngủ, hôm nay các ngươi khoan đi đã, ta đi ngủ
trước, ngày mai chừng nào khởi hành thì báo ta.” Miểu Miểu vươn người
ngáp một cái thật to, không thèm nhìn lại bọn họ, bản thân đi thẳng lên
lầu, đã lâu không ngủ một giấc thật ngon rồi, thật mệt a.Hách
Liên nhất thời cười khổ, ai nói bọn họ không đi hôm nay, có điều dù sao
cũng không có việc gì, để đến ngày mai xuất phát cũng được, chỉ là bây
giờ đi ngủ có phải quá sớm không, mặt trời còn đang trên đỉnh đầu a.
Nhìn về hướng Miểu Miểu đi, ánh mắt Hách Liên đột nhiên thâm sâu, giống
như một dòng suối không nhìn thấy đầu nguồn ở đâu, nữ tử này khơi dậy sự hứng thú của hắn, mặc kệ nàng có ý đồ gì, trước tiên cứ mang theo bên
người cho an tòan.Đêm khuya, trong phòng.“Hiên Viên, ngươi thấy thế nào?” Hách Liên hỏi.“Lúc ngươi nói mình chính là Hách Liên Thành, nữ tử đó đã rất hứng thú rồi,
mặc dù không có biểu hiện ra nhưng rõ ràng là muốn đi theo chúng ta, cứ
đem theo trước đã, có chuyện sẽ giết.”“Ta cũng nghĩ vậy. Ngươi có cho rằng nàng có võ công không?”“Cái này thật sự không nhìn ra, chúng ta đêm nay đi kiểm tra nàng thử.” Hiên Viên đề nghị.“Được, vậy đi thôi.” Hai người nhảy ra khỏi phòng như một cơn gió.Nhìn Miểu Miểu đang ngủ trước mặt, hai người không biết nói gì, có nữ tử nào ngủ như vậy không chứ, Miểu Miểu gác một chân lên đống mền nửa trên
giường nửa rơi dưới đất, hai tay hai chân dang ra làm thành hình chữ đại mở rộng.Hách Liên rút ra một con dao găm, hướng đầu Miểu Miểu
đâm tới thật nhanh, đến lúc tới sát thì đột nhiên dừng lại, nhặt chăn
mền dước đất đắp lên cho Miểu Miểu, nhìn Hiên Viên gật đầu một cái, hai
người nhanh chóng rời đi.Sau một lúc lâu, chờ bọn hắn đi xa,
người trên giường đột nhiên mở mắt ra, định đấu với ta hả, nàng lầm bầm, ta sớm nhìn ra các ngươi không tin ta rồi, nghĩ lại đi, ta so với các
ngươi giỏi hơn nhiều. Từ lúc đám người Hách Liên bước vào, Miểu Miểu đã
biết, một thân công lực của lão già kia đâu thể coi thường như vậy, Miểu Miểu bây giờ tốt xấu gì cũng là một cao thủ. Biết trước là bọn họ đến
kiểm tra nàng, Miểu Miểu cũng nằm im không nhúc nhích để lừa lại, chỉ là không biết lần sau sẽ giở trò gì ra.Ngày thứ hai, Miểu Miểu
dậy thật sớm, chạy đến trấn trên, mua một vài đồ dùng cần thiết cho
mình, tiện thể mua một đống lớn đồ ăn, Không biết đi Quang Đô mất khoảng bao lâu, tốt nhất là chuẩn bị nhiều một tí.Quang Đô là thủ đô
của triều đại này, bây giờ là Thần Quang năm thứ ba, đương kim hoàng
thượng tên là Thần Quang Dục, đăng cơ không lâu, triều đình chia ra làm
hai thế lực, một bên là Hách Liên gia tộc đứng đầu, một bên là Nam Cung
gia tộc dẫn dắt, nói trắng ra là, cả hai đại gia tộc này đều muốn tự
mình xưng vương, bằng mặt mà không bằng lòng, bên ngòai thì hòa khí như
thế nhưng bên trong âm mưu trộm gà giết chó gì đó ai biết được.Điều này cũng đều là nghe từ miệng tiểu nhị, Miểu Miểu đưa ra nhận xét cuối
cùng, Hoàng đế cũng không phải chức vụ tốt để làm, chỉ là lãng phí thời
gian. Miểu Miểu trở lại quán trọ thì thấy Hách Liên cùng Hiên Viên đứng
ngay cửa chờ nàng, “Hắc hắc, xin lỗi, ta đi ra ngòai mua ít đồ cá nhân,
đã đến lúc đi rồi sao?”“Phải” không nói gì nhiều.Miểu
Miểu đeo trên lưng hai túi đồ lớn, theo bọn người Hách Liên đi ra khỏi
thành, không còn cách nào khác, một túi gói quần áo, một túi gói đồ ăn
vặt, ai bảo thời cổ đại này không phát triển, không có túi plastic.Hách Liên nhìn Miểu Miểu lưng mang hai túi lớn, hơi kinh ngạc, “Tại sao ngươi vác trên lưng nhiều như vậy?”“Một túi quần áo, một túi đồ ăn vặt, cũng không nhiều lắm.”Hách Liên cười cười, đưa tay ra định giúp, Miểu Miểu liền từ chối, “Ta có thể mang hết.”Hách Liên khẽ nhíu mày, đồng thời ngắm nghía nữ tử độc lập này, nhìn thì có
vẻ mềm yếu hay khóc lóc để đòi hỏi giúp đỡ nhưng lại không phải. Hiên
Viên ở bên cạnh nhướng nhướng mày, không nói gì cả.Miểu Miểu
trong tâm chỉ nghĩ cũng muốn cho ngươi giúp, nhưng nếu để cho ngươi cầm
lỡ nhìn thấy Ngân Tiêu của ta thì sao, đó là kí hiệu đặc trưng của lão
già kia, vừa nhìn là biết, một phát thành kẻ thù của cả võ lâm rồi. Mặc
dù có hơi nặng, nhưng vẫn phải tự mình mang thôi, a, mạng khổ a. Hai
người đều suy nghĩ sâu xa nhưng căn bản là không phải cùng một ý.Vừa ra khỏi cửa thành thì có một người đi lên, dẫn họ tới trước một rừng cây, “Thiếu chủ, ngựa đã chuẩn bị.”“Tốt, ngươi đi đi.” Hất tay cho người nọ lui xuống, Hách Liên mang theo Miểu
Miểu đi về hướng con ngựa nhỏ nhắn xinh xắn, “Ngươi c