
ngòai dự liệu của bọn họ,
cần phải về nhà cùng phụ thân thương lượng kĩ càng lại.
Mất hết hứng thú thưởng thức thịt dê nướng rồi,
Miểu Miểu liền quyết định về Triêu Dương Lâu, ra ngòai lâu như vậy, Vụ
Huyền chắc cũng sốt ruột rồi. Dọc trên đường đi, giải thích cho Nam Cung Linh hiểu sơ qua mâu thuẫn của nàng với Tĩnh Ngọc, thật ra căn bản là
không có gì cả, chỉ là nữ nhân đó cứ cắn mãi không thả.Xa xa đã nhìn thấy Vụ Huyền ở trước cửa Triêu Dương Lâu không ngừng đi qua đi
lại, xem ra là đang chờ nàng. “Này, Vụ Huyền, làm cái gì vậy, ở đây đi
lòng vòng a.” Miểu Miểu tiến lên cười nói. “Ai nha, phu nhân của ta, cô
nãi nãi ơi, người cuối cùng cũng về a.” Vụ Huyền nhìn thấy Miểu Miểu
xuất hiện, tâm lý vô cùng biết ơn a. “Ta cùng với Nam Cung Linh ra ngòai dạo phố thôi, lo lắng cái gì hả?” Miểu Miểu nhìn về phía Nam Cung Linh ở bên cạnh cười nói. “Phu nhân, nếu người xảy ra chuyện gì, ta đây phải
sớm đi đến chỗ Diêm Vương báo cáo rồi.” Vụ Huyền vẻ mặt đau khổ nói, lại quay qua nhìn Nam Cung Linh nói: “Đa tạ Nam Cung công tử hộ tống phu
nhân nhà ta trở về, không quấy rầy Nam Cung công tử nữa.” Ngụ ý chính là ngươi có thể cút đi rồi đó. Nam Cung Linh cũng không thèm để ý, cười
cười nói với Miểu Miểu: “Ngày mai đến đưa nàng đi du hồ*, cảnh sắc trên
hồ rất đẹp.” “Được a” Miểu Miểu vui vẻ đáp. Nam Cung Linh cười chắp tay
chào Vụ Huyền trước khi rời đi.*du hồ: là đi thuyền thưởng
ngọan cảnh sắc trên hồ khác với đi chơi thuyền, từ này nó bao hàm nghĩa
rộng lại hay nên bạn không sửa lại.Chờ Nam Cung Linh đi xa, Vụ
Huyền mới nói: “Phu nhân, Nam Cung gia cùng chúng ta không có giao tình
gì, phu nhân tốt nhất nên ít lui tới cùng bọn họ.” “Yên tâm, yên tâm, ta sẽ chú ý, đói chết rồi, ta muốn ăn cơm.” Miểu Miểu vỗ vỗ vai hắn, đi
trước vào trong Triêu Dương Lâu. Vụ Huyền ngao ngán, phu nhân làm sao mà chịu nghe hắn, nếu chủ thượng đến biết phu nhân cùng Nam Cung Linh du
ngoạn, không biết có tức giận hay không nữa, aiz, chủ thượng vốn đã rất
khó đóan, bây giờ xuất hiện thêm vị phu nhân, tính tình chủ thượng nhìn
có vẻ ôn hòa đi không ít, nhưng ai biết mặt ngòai ôn hòa còn ở bên dưới
ẩn chứa cái gì a, cuộc sống này khó khăn quá a.Đêm trôi qua rất nhanh, Miểu Miểu theo lệ thường đến giữa trưa mới rời giường. Nam Cung
Linh lúc này đã rút được kinh nghiệm rồi, ăn cơm trưa xong mới đến tìm
nàng. “Mới ăn no hả.” Nam Cung Linh vừa lên lầu hai liền nhìn thấy Miểu
Miểu xoa xoa bụng, chùi cái miệng nhỏ nhắn. “Ngươi tính tóan chuẩn vậy.” Miểu Miểu quay lại nói, ăn uống no say chính là hạnh phúc a. Nam Cung
Linh chỉ cười không nói, phe phẩy cái quạt một hồi mới chậm rãi lên
tiếng: “Hôm nay không khí rất tốt, rất thích hợp du hồ, Miểu Miểu muốn
chừng nào đi?” Miểu Miểu ngó ra cửa sổ một chút, khí trời quả thật rất
tốt, gió êm nắng đẹp, ấm áp mát mẻ dung hòa. Đứng dậy nói: “Đi bây giờ.” Tung tăng đi xuống quầy tìm Vụ Huyền báo một tiếng.“Phu nhân,
ta cũng đi cùng người.” Vụ Huyền cười đề nghị, vừa để bảo vệ phu nhân,
vừa coi chừng Nam Cung Linh, tuy nói phu nhân chưa chắc muốn hắn bảo vệ, nhưng là ba người cùng đi chung quy so với hai người bọn họ cùng nhau
thì vẫn tốt hơn, chủ thượng lỡ có đến thấy như vậy có thể sẽ không nói
gì. “Không cần đâu, ngươi lo cho tốt việc buôn bán đi.” Tửu lầu của Dịch Thiên cũng không phải chỉ có một cái này, nhìn hắn mỗi ngày đều phải
luân phiên tuần tra qua mấy cái tửu lầu, nghĩ đến vốn là bận rộn nhiều
việc, không nên vì một việc nhỏ như vậy làm phiền hắn, hơn nữa còn có
Nam Cung Linh, nàng không phải là đi một mình a. Miểu Miểu rất là vì hắn mà suy nghĩ, liền theo Nam Cung Linh đi ra cửa. Vụ Huyền nhất thời sa
sầm mặt, nếu chủ thượng hôm nay quay về thì làm sao bây giờ, mặc dù đều
có âm thầm phái người theo bảo vệ phu nhân, nhưng rốt cuộc cũng là chỉ
có hai người bọn họ cùng nhau a.Theo chân Nam Cung Linh đến địa danh Thiên Tầm Hồ của Quang Đô, sở dĩ có tên Thiên Tầm Hồ, đều là do
một câu chuyện xưa. Truyền thuyết cổ kể rằng có một vị hồ tiên nhanh
chóng đắc đạo đứng vào hàng tiên ban, Ngọc đế yêu cầu hắn tìm kiếm một
cái hồ ngọc bích tự nhiên rồi ở nơi đó tịnh thân sẽ được chấp thuận
thành tiên, vì vậy hồ tiên rời khỏi nơi này, vượt qua núi cao, đi khắp
lục địa, tìm kiếm cái hồ giống như vậy, cuối cùng tìm hết ở các nơi,
cũng không tìm được cái hồ như vậy. Đột nhiên hồ tiên nhớ lại nơi này,
nhìn thấy đêm đến Thiên Tầm Hồ trầm lặng nằm dưới ánh trăng dịu dàng,
như một viên ngọc bích lấp lánh, liền bừng tỉnh giác ngộ đây chính là
giấc mộng mà hắn theo đuổi, Thiên Tầm Hồ. Thiên Tầm Hồ cứ như vậy được
đặt tên.Miểu Miểu nghe Nam Cung Linh giải thích xong, liền cảm
thán buông ra một câu: “Mộng lí tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi
thủ na nhân tức tại đăng hỏa lan san xử” (Nghĩa đại lọai là: Trong mộng
tìm trăm ngàn chỗ, giật mình quay đầu thấy rõ ràng ngay trước mắt.)Nam Cung Linh nghe vậy, đưa quạt vỗ vào lòng bàn tay một cái tán thưởng:
“Nói rất đúng.” Nói nhảm, không nhìn lại một cái xem ta là ai, Miểu Miểu khinh miệt liếc hắn một cái, leo lên thu