
hân của Dịch Thiên, xem ra bọn chúng nhanh chân hơn rồi.Một đám người đều chăm chú uống rượu, vừa nói chuyện đâu
đâu. Vụ Kiếm vỗ tay một cái, ca múa đòan của hắn lướt vào. Đi đầu là một nữ tử hướng mọi người cúi người, ôn nhu nói: “Khúc hát này là do phu
nhân sọan, làm lễ vật tặng cho hôn lễ của Vụ Liệt đại nhân, khúc hát tên là ‘Hôm nay nàng phải gả cho ta’.” Dứt lời, một nhóm mỹ nữ dẫn đường đi lên múa. Miểu Miểu thiếu chút nữa phun rượu ra, bài này không phải do
nàng sọan a, ai lại bảo các nàng nói như vậy, nhìn về phía Vụ Kiếm, Vụ
Kiếm chớp chớp mắt, chẳng lẽ không phải do ngươi bảo? Hừ, không có cách
nào tra vấn cái vấn đề này, tốt nhất không thèm để ý đến.Khúc
hát vừa xong, hiệu quả rất rõ ràng a, lặng ngắt như tờ, rất cảm động
rồi, có thể đem tình yêu trực tiếp hát lên như thế là rất hiếm có. Nam
Cung Linh mỉm cười nhìn về phía Miểu Miểu, quả thật rất lớn gan, có điều khúc hát không tệ, rất mới mẻ, ngọt ngào dễ đi vào lòng người, đối với
những bài hát thường nghe cảm giác rất khác. Một tiếng vỗ tay bắt đầu,
lập tức tiếng vỗ tay, xúyt xoa vang lên ầm ỹ. Miểu Miểu trừng mắt nhìn
Nam Cung Linh, ai bảo ngươi nhiều chuyện. Nam Cung Linh quay lại liếc
mắt một cái, thú vị.Tiệc rượu mãi cho đến khuya mới từ từ chấm
dứt, cá cược ở hậu viện lại vẫn tiếp tục bát nháo. Bởi vì Dịch Thiên mặc kệ không nói gì, mọi người lập tức không thèm kiếng nể gì, Tiểu Vũ,
Miểu Miểu đều làm nhà cái ở mỗi góc của mình. Dịch Thiên cũng phải ngồi
canh bên người Miểu Miều, nhìn nàng khóai trá như vậy, leo cao như vậy,
chỉ sợ nàng xẩy chân lộn cổ khỏi ghế. Miểu Miểu thắng liên tục, miệng
cười muốn rách rồi, “Nam Cung Linh, mau nộp, mau nộp.” Miểu Miểu hét
lớn, dám làm bẽ mặt ta, ta cho ngươi thua chết luôn. Nam Cung Linh cười
ha ha, xá mệnh bồi quân tử*, nàng thích bạc thì ta cho nàng.*nguyên văn “舍命陪君子 Xá mệnh bồi quân tử”: Nguyện bầu bạn với người, bỏ mạng cũng không hối tiếc. Chơi bời trác táng cả đêm cho đến hừng đông, nhìn trước mắt một đống bạc cao ngất, tâm tình của Miểu Miểu quả thật bay lên đến tận đâu rồi.
Giang hồ nhân sĩ đều mệt mỏi phân tán đi đâu hết rồi, lần này đi thật sự là lỗ vốn, vốn định cùng Vụ Thiên Các kết một chút giao tình, kết quả
bị người ta trấn lột sạch sẽ, bản thân tặng lễ vật còn chưa đủ, còn phải đem bạc trong người thua hết mới thóat thân được, quần nguyên một đêm
cuối cùng chẳng vớt vát được gì, thật sự là chỉ có hầu phu nhân đến sạt
vốn, tên Dịch Thiên này không biết từ lúc nào lấy được một vị phu nhân
lợi hại như vậy a.“Nhanh, nhanh, trời sáng rồi, cuối cùng cũng
phân định thắng thua rồi…” Miểu Miểu vẫn như cũ đứng trên ghế cao hét
lớn, “Này, Nam Cung Linh, như thế nào còn không đưa bạc, ta muốn mở.”
Nam Cung Linh vô cùng bất đắc dĩ nhìn nàng, nhún nhún vai, hai tay đưa
ra, hết bạc rồi. Miểu Miểu vừa nhìn thấy, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Nam Cung Linh, nhìn nhà ngươi cũng là đại gia, sao lại ra khỏi nhà mang theo ít
bạc vậy?” Nam Cung Linh nghe vậy, mặt hắc tuyến, cô nãi nãi của ta ơi,
ta mang theo mấy vạn lượng bạc a, người nào ra cửa mang theo nhiều ngân
phiếu như vậy a, đều cho nàng thắng hết rồi. Miểu Miểu thấy vậy cũng
không thèm ngó hắn, lật chén ra, la lớn: “Mở, oa ha ha ha, ba con sáu,
thông sát, thông sát …” Ở bên cạnh còn vài nhân sĩ giang hồ cũng đỏ mặt, vận khí thật sự là không phải may mắn bình thường a.Miểu Miểu
hát nho nhỏ mặt mày vui sướng ôm lấy đống bạc ở trước mặt: “Ta cười hoan hỉ, ta cười hả hê, cười xem hồng trần người không già…*” Quả thật là
rất hoan hỉ, đứng ở bên cạnh Nam Cung Linh rất đồng ý với ca từ của
nàng, rất phù hợp với tâm tình của nàng hiện giờ. “Nam Cung Linh, sao
còn chưa đi, chúng ta ở đây không có cung cấp bữa sáng đâu.” Miểu Miểu
thu gom hết bạc nhìn lại thấy Nam Cung Linh vẫn còn đứng bên cạnh liền
hỏi. Dịch Thiên vào lúc hừng đông đã đi rồi, người của Vụ Thiên Các bên
kia tới báo, hình như xảy ra việc gì đó. Giờ phút này trong đại sảnh chỉ còn lại ngoài bạc thì có Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ, và thêm vài nha hòan
đang quét dọn, những người khác đều đã đi, cho nên thấy Nam Cung Linh
vẫn còn đang ở đó, có chút kỳ quái.*đây là bài “Cười đắc ý” do Lý Lệ Phân hátNam Cung Linh mỉm cười nói: “Bạc của ta đều bị nàng thắng hết, ta không có
cách nào trở về.” Miểu Miểu vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn: “Nhà ngươi không
phải ở Quang Đô sao, gần như vậy, cần bạc để làm gì, đi thẳng về nhà là
được rồi.” Nam Cung Linh liền phe phẩy quạt giấy nhướng cao mày nói: “Ta phong lưu lỗi lạc như vậy, là vô song tuấn mỹ nam tử, nếu như vừa vào
thành bị phát hiện hai ngày không thay quần áo, sẽ khiến cho vố số tiểu
thư, quận chúa trong thành tan nát cõi lòng, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm như
vậy?” Nói xong còn vuốt vuốt ngực mình làm như đang tan nát cả cõi lòng
thật. Miểu Miểu mắt trợn tròn, miệng há hốc, nam nhân gì mà tự mãn quá
đáng, rút một tờ ngân phiếu quăng ra: “Đó, đi đâu đó mua đại quần áo
thay rồi cút đi.” Rùng cả mình, lạnh cả gáy a. Nhìn bóng Miểu Miểu từ từ đi xa, Nam Cung Linh ở phía sau hô to: “Ta sẽ trả lại cho nàng.” Khóe
miệnh nhếch