
g đâu cả.Nửa tháng sau, Nam Cung
Linh tuyên thánh chỉ, bố cáo thiên hạ. Quốc hiệu vẫn như cũ là Thần
Quang, bản thân đổi tên thành Thần Quang Linh. Triều đình cùng giang hồ
từ nay về sau thân thiết một nhà… Hai năm sau, trong hoàng cung…“Ta muốn đi Lam Nguyệt Cung.” Mỗ nữ đang la hét với nam tử đang nằm trên long tháp.“Không cho phép đi.” Nam tử mắt không hề chớp, cứ thế mà nhìn nàng chằm chằm.
Lam Nguyệt Cung, làm sao mà có thể cho nàng đi chứ, mặc dù là nàng mở
chỗ đó, nhưng tuyệt đối không thể cho nàng đi. Một nơi như vậy làm sao
mà đi được, đó chính là một kỹ viện chính cống nha, mà lại là một kỹ
viện nam nha.“Đó là do ta mở, tại sao ta không được đi?” Nữ tử không phục.“Ta nói không được là không được.” Nam tử không hề nhường bước một tí nào.“Ta biết mà, ta biết mà, chàng chỉ thích Miểu Miểu, không hề thích ta, hu hu hu…” Nữ tử bắt đầu giả vờ khóc lóc.“…” Nam tử không nói nên lời, lúc nào cũng lôi chiêu này ra, hắn liền đi
tới, ôm nàng, nhẹ nhàng dỗ: “Đừng khóc nữa, hôm nào có thời gian ta đi
cùng nàng.”“Hứa rồi đó nha, ba ngày nữa đi.” Nữ tử lập tức chùi nước mắt mỉm cười, dựa vào tay nam tử, rất là thân mật.“Hoàng thượng, bên ngòai có đại thần cầu kiến.” Một công công đến bẩm báo, nam tử nhìn nữ tử một cái rồi đi ra ngoài. Công công cúi người chào nữ tử
một cái rồi khom lưng đi theo ra cửa.Nam tử này chính là Nam
Cung Linh, bây giờ đổi tên thành Thần Quang Linh, có điều những người
quen biết thân thiết với hắn từ xưa vẫn thích gọi hắn là Nam Cung Linh,
mặc dù cũng chẳng có bao người đủ can đảm để mà gọi thẳng tên hắn, nhưng nữ tử kia chính là một trong số đó.Nói đến nữ tử này, đó chính là hắc y nữ tử lúc đầu đã âm thầm hỗ trợ cho đám người Miểu Miểu, có
điều bây giờ nàng không mặc đồ đen nữa, cũng không đeo mặt nạ. Để lộ ra
khuôn mặt nhỏ nhắn, trẻ trung ngọt ngào, đôi mắt lanh lợi, hai má nõn
nà, mặc dù không phải là vô cùng xinh đẹp, nhưng đó là một dạng đẹp tinh tế, tạo cho người ta cảm giác thân thiết gần gũi.Vẫn nhớ rõ lúc Nam Cung Linh lần đầu tiên nhìn thấy, có chút sửng sờ, giống như nhìn thấy một Miểu Miểu khác vậy.“Này này, mỹ nam, nhìn đến ngơ ngẩn sao? Ta biết là vẻ ngòai của ta rất được nhưng chàng đừng có nhìn chằm chằm ta như vậy.” Nữ tử đưa tay vẫy vẫy
trước mặt Nam Cung Linh, thật sự là nhìn đến ngần ngơ nha, tròng mắt
cũng không nhúc nhích luôn.“Nàng là ai?” Sửng sốt một hồi lâu rốt cuộc Nam Cung Linh mới thốt ra một câu như thế.“Nói thật với chàng luôn, ta là bạn học của Miểu Miểu, chính là bạn thân học cùng trường đó. Ta và cô ấy đến từ cùng một thế giới, nếu không phải vì mấy quả xòai chết tiệt kia, ta cũng không bị lôi tới đây.” Nữ tử nhớ
đến, vẻ mặt lại hiện lên óan hận.Nhớ lại lúc đó, đang ở trong
phòng ngủ chờ Miểu Miểu đại thắng trở về, nào ngờ chờ đến hai ba tiếng
cũng chẳng thấy tăm hơi. Vì vậy nàng mới đi ra ngòai tìm thử xem có phải là bị tóm cổ rồi hay không. Ai ngờ nàng mới vừa đi đến gốc cây xòai,
liền bị một lực lớn vô cùng hút thẳng đi, không kịp túm cái gì cả, cứ
thế mà rơi xuống.Chờ đến lúc phục hồi ý thức thì cũng đã ở nơi
này rồi, cũng may vận khí của nàng tốt, gặp được thế ngoại cao nhân,
được học một chút công phu. Sau đó liền khí phách hiên ngang thu dọn đồ
đi hành tẩu giang hồ, mà cũng không ngờ rằng vừa mới đến trạm đầu là Lâm thành thì đã bị quân binh bao vây trước thành.Đang định lỉnh
ra khỏi thành thì lại nghe có người thông báo có vị phu nhân nào đó muốn nói vài lời. Dù sao nàng cũng không cần phải tiếp thu gì, thôi thì cứ
đi xem đông vui. Không nhìn thì không biết, vừa nhìn một cái đã bị hù
cho giật cả mình, đó chính là Miểu Miểu. Vì vậy rất hợp lý lẽ là phải ở
lại, sau đó tìm cơ hội thích hợp tiếp cận Miểu Miểu.Đợi cho đến khi nữ tử nói xong, Nam Cung Linh cũng sửng sốt một lúc lâu. Hắn không
hề biết lai lịch của Miểu Miểu, hôm nay nghe nữ tử nói một hồi, cảm thấy vô cùng khó tin.Nữ tữ lắc lắc đầu, người gì mà cứ một chốc lại hóa ngốc như thế, làm sao mà làm hoàng đế được đây a.Cũng may là từ đó về sau, Nam Cung Linh cũng rất hiếm khi lại rơi vào trạng
thái ngốc, mỗi ngày nữ tử đều như cái đuôi xoắn xít sau lưng hắn, chẳng
bao lâu sau, đương nhiên là nảy sinh tình cảm, thuận theo tự nhiên, nữ
tử đó lên làm hoàng hậu.“Hoàng hậu nương nương, Tạ Văn Quân cầu kiến.” Một tỳ nữ đẩy cửa bước vào cung kính nói. Tạ Văn Quân, nữ nhân
này tại sao cứ như âm hồn bất tán vậy, thật là hết biết nói sao. Rõ rõ
ràng ràng cứ nhăm nhe vào nam nhân của nàng, lúc nào cũng tìm cơ hội để
gả cho Nam Cung Linh, cứ lượn lờ qua lại trước mặt suốt.“Cho nàng ta chờ ở hoa viên.” Nữ tử nói xong liền đi ra cửa, hôm nay phải cho cô ta liều thuốc mạnh hơn mới được.“Chồng yêu ơi, chính sự bận rộn của chàng xong hết chưa?” Nữ tử như một cơn gió cuốn vào trong phòng.“Tạm thời không có gì cả, sao vậy, lại buồn chán rồi sao?” Nam Cung Linh
thật ra rất hiểu rõ nàng, tính nàng giống hệt tính Miểu Miểu, không chịu nổi nhàm chán, lúc nào cũng muốn tìm việc gì đó để làm.“Aiz,
cái gì mà buồn chán chứ, tình địch tìm đến tận cửa rồi, đi nào, hôm nay
ta phải c