Dọa Vương Gia

Dọa Vương Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323781

Bình chọn: 10.00/10/378 lượt.


“A, buông ta ra, nhanh lên!” Nàng ảo não trừng hắn.

Tay hắn bao bọc thắt lưng của nàng, mà nàng thì đang ôm lấy cổ hắn,

tư thế có vẻ thập phần thân mật. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của

nàng, tinh tế xem da thịt mịn màng kia, khẽ thở dài. “Ngươi về sau vẫn

đừng hóa trang thành ông lão.”

“Vì sao?” Nàng nghi hoặc hỏi.

Hắn nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bởi vì ta bỗng nhiên phát hiện ngươi

mặc trang phục nữ rất đẹp mắt, còn có…… Điều này rất quan trọng. Ngươi

không biết là một đại nam nhân hôn môi một lão già, thoạt nhìn rất

thương phong bại tục* sao?”

* 伤风害俗 : “Thương phong hại tục”.

Trong đó, thương phong = bệnh cảm gió, nhức đầu, sổ mũi. Nhưng “thương

phong hại tục” ở đây tương đương với “bại tục đồi phong” hay “ bại hoại

phong tục” tức phong tục bị bại hoại, suy đồi.

“Hôn môi lão già?” Đầu óc nàng còn không phản ứng kịp, hắn liền hướng nàng cúi xuống, dứt khoát làm mẫu cho nàng xem.

Hắn lại hôn miệng nàng! Tiểu Tiểu trừng lớn mắt.

Tuy rằng nàng dùng một tay không bị nắm nện hắn, nhưng bởi vì liện

quan tư thế, nàng thiếu chút nữa lại ngã ra sau, vội vàng dùng hai tay

bám vào hắn.

Hắn cười vì nàng tiếp nhận “ôm ấp yêu thương”, hôn kia lại mang theo vài phần đắc ý.

Nàng ảo não trừng hắn, nhưng nhiệt lực (sức nóng) truyền ra từ bạc môi (môi mỏng) của hắn kia dần dần nuốt lấy kháng cự cùng ngại ngùng của nàng. Nàng

cảm thấy cả người nóng lên, chân như nhũn ra, cũng may là nàng ngồi ở

trên đùi hắn, bằng không khả năng đã trượt trên đất rồi.

Hắn hơi hơi đình chỉ hôn này, môi cách nàng thật gần.“Tiểu Tiểu?”

Nàng cảm giác hơi thở của hắn phun ở trên mặt nàng, tê tê ngứa ngứa. Nàng ứng thanh không yên lòng:“Ân?”

“Tiểu Tiểu!” Hắn lại gọi.

“Ân?” Nàng hơi hơi lùi lại, ánh mắt lại vừa vặn dừng trên môi hắn.

Cái miệng hắn hồng hồng, thoạt nhìn bộ dáng tốt lắm, nàng không nhịn

được chìa ramột ngón tay, mơn trớn trên môi hắn.

Đột nhiên con ngươi hắn biến sắc, đáy mắt ý tứ xâm lược càng đậm. Hắn hạ mắt, cắn đầu ngón tay của nàng, sau đó thuận thế t hôn khóe miệng

nàng.

Hôn nhẹ nhàng, cẩn thận từ cằm đến vành tai nàng chốc lát liền lưu

lâị dấu vết ẩm ướt. Cuối cùng cái miệng của hắn ngậm vành tai nàng nơi

mềm mại mảnh nhỏ nhất, lời lẽ động tác hắn quấy nhiễu khiến nàng tâm

loạn như ma.

“Vương gia!” Nàng nhắm mắt lại, không biết vẻ mặt này của nàng động lòng người đến cỡ nào.

Ham muốn của hắn bốc lên, thật muốn đem nàng ôm lấy, tìm một chỗ triệt để giữ lấy nàng.

Nhưng là hắn không thể, có một số việc hắn rõ ràng. Hắn không nguyện tùy tiện muốn nàng, hắn hiểu rõ ràng……

Vì thế, hắn đành phải thu lại ham muốn, hơi hơi thở dốc buông cái miệng tham lam của mình ra.

Dây dưa hôn môi, căp mắt đầy nước của nàng chớp chớp nhìn hắn. “Ngươi hôn miệng ta, là muốn biết ngươi có thích nữ tử hay không, đúng không?”

“Cái gì?” Trên người hắn ham muốn chưa hoàn toàn dặp hết, lời của nàng lại làm cho hắn tức giận lên.

“Không phải sao? Không ngờ ngươi thực sự ưa thích nam nhân?” Nàng vẻ mặt thành thật nói.

Phàn Ngưỡng Cực gân xanh giữa trán nổi lên, cảm thấy chính mình đại

khái già đi, thậm chí trái tim có cảm giác vô lực. Hắn khẽ cắn môi, một

câu đều không trả lời được!

Nàng đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ lời đồn này? Xem ra lúc trước không

bắt nàng kẻ gieo rắc lời đồn này lại đánh một trận là sai! Đều do hắn

nhất thời mềm lòng, buông tha nàng. Mà nay hắn lại gặp phải tiểu nữ tử

này luôn làm cho hắn bực mình, thật sự là…… Tức mà!

Phàn Ngưỡng Cực bước đi không nhanh không chậm, lần lượt đi qua các

hành lang gấp khúc trong cung, sau đó được thái giám thông báo tiến vào

thiên điện.

Cách đây không lâu, hoàng thượng vừa phái người triệu hắn gấp rút tiến cung.

Tuy rằng là triệu gấp, nhưng bộ dáng Phàn Ngưỡng Cực cũng không nhìn

ra có chỗ nào gấp gáp cả. Lúc này, hắn có thể đoán được hoàng đế tìm hắn là vì chuyện gì, hơn nữa trạng thái nhàn nhã đạm mạc kia của hắn là một loại bảo hộ, làm cho người ta không nắm bắt được suy nghĩ của hắn. Từng trải qua cuộc sống trong cung, nếu không có thể che giấu bản thân thật

tốt, sẽ rước lấy phiền toái không nhỏ, nghiêm trọng mà nói còn có thể sẽ đánh mất tính mạng.

Người ta nói đại ẩn ẩn vu thị*, mà hắn đang tu hành tại trung

tâm quyền lực. Đặt mình trong cuộc đấu tranh này, nếu có thể bất động

như núi, đen tối khó lường, còn có thể giống hắn như vậy đem dục vọng ép đến thấp nhất, thật sự không dễ dàng. Người ta đều nói hắn rất khó đối

phó, kỳ thực nói trắng ra chính là bởi vì hắn không có ham muốn. Bởi vì

không có ham muốn tự nhiên vô nhược điểm, người ngoài muốn tìm điểm yếu

để tấn công cũng làm không được.

* Xuất phát từ câu小隱隱於山林; 大隱隱於市廛 “Tiểu ẩn, ẩn ư sơn lâm; đại ẩn, ẩn ư thị triền” hay “Tiểu giả ẩn lâm, đại giả ẩn thị” Có thể hiểu là kẻ tu xoàng thì ẩn thân nơi

núi rừng; kẻ tu cao thâm thì ẩn thân chốn chợ búa.– là cách mà người xưa luận về lẽ khôn dại, sự công phu của những bậc hành giả ở đời – tiểu

giả lánh mình vào rừng, đại giả lánh mình vào phố.

“Hoàng thượng triệu thần tiến cung, có chuyện quan trọng sao?” Phàn

Ngưỡng Cực hướng Hoàng


Ring ring