Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325022

Bình chọn: 7.00/10/502 lượt.

trảm — ngươi ba phen bốn bận nói hộ Mộ Dung gia, đến cùng là vì điều gì?”

Nam Thừa Diệu thản nhiên nhìn về phía hoàng thượng, giọng nói bình tĩnh:

“Phụ hoàng tra hỏi như vậy, có phải người nghĩ là vì Vương phi của nhi

thần là nữ nhân Mộ Dung gia, nhưng phụ hoàng đã quên, việc hôn nhân này

cũng không phải do nhi thần thỉnh cầu. Nếu đổi lại là một kẻ khác không

hề có liên quan gì nói ra những điều nhi thần vừa kiến nghị, sau khi suy xét phụ hoàng có thể nhận ra những lời này không có gì là không thỏa

đáng, nhưng chỉ vì hiện giờ, mọi người đều tránh né việc đề cập đến

chuyện của Mộ Dung gia, mà nhi thần chẳng qua là muốn làm tròn bổn phận

của một hoàng tử.”

Trong lúc hắn nói, hoàng thượng vẫn luôn quan

sát hắn, nhưng nét mặt chính trực kia cũng không hề có nửa phần không

đúng, nhìn thấy hoàng thượng vẫn không nói gì, hắn khẽ hạ ánh mắt, sau

một lát lại nâng mắt nhìn, lẳng lặng lên tiếng —

“Nếu phụ hoàng

vẫn còn hoài nghi nhi thần có dụng ý gì khác, vậy nhi thần chỉ có thể

nói, hiện giờ Mộ Dung gia còn có cái gì đáng giá để nhi thần đánh đổi?

Ngược lại, đó chính là một hố lửa, nếu không cẩn thận liền chuốc họa vào thân, điều này nhi thần hiểu rõ, nhưng dù là biết vẫn không thể nào làm ngơ, ngoài trừ những lo nghĩ cho xã tắc Nam Triều chúng ta, thì điều

duy nhất nhi thần muốn, chính là để hài tử của mình có một cuộc sống

bình thường, có mẫu thân làm bạn thời thơ ấu, bù lại những tiếc nuối khi nhi thần còn nhỏ. Trừ việc đó ra, cũng không còn bất kỳ ý định nào.”

Nét mặt Hoàng thượng khẽ rung động, ánh mắt cũng chầm chậm dịu xuống, nhưng bỗng nhiên chau mày, nâng tay xoa lên huyệt thái dương, Khánh phi nương nương vội vàng nói: “Bệ hạ, đầu người lại đau?”

Lý Khanh An liền liên tục ra lệnh cho kẻ dưới: “Còn không mau gọi thái y!”

Tiểu thái giám hầu hạ bên trong đáp “Vâng”, vội vã rời đi, cùng lúc đó Vương Hải bưng một cái khay nhanh chóng tiến vào, động tác linh hoạt như vậy, tuyệt đối không giống như vừa mới chuẩn bị.

Khánh phi vừa thấy

cái gì đó trên khay, liền tức giận mắng: “Cẩu nô tài, ngươi bị đui mù

hay sao! Bảo ngươi đi gọi Thái y! Ngươi đem mấy thứ này vào làm gì?!”

Vương Hải cuống quýt quỳ xuống đát: “Nô tài thấy bệnh đau đầu của vạn tuế gia lại tái phát, mà trước đây phương thuốc cổ truyền này rất công hiệu,

cho nên nô tài nghĩ, trước khi Thái y đến, trước tiên . . . Nô tài đáng

chết! Nô tài đáng chết . . .”

Hoàng thượng nhìn thoáng qua chiếc

khay trên bàn, nhựa hành trong bát ngọc, ánh mắt lướt qua một tia sáng

phức tạp, nhưng có lẽ vì cơn đau đầu lại kéo đến, ông ta đột nhiên nhíu

mày: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau giúp trẫm bôi thuốc!”

Vương Hải vội vàng đáp, bước đến trao khay thuốc vào tay Lý Khang An, còn

mình thì bưng chậu nước lạnh quỳ trước mặt Hoàng thượng.

Hoàng

thượng dùng nước lạnh ngâm đầu, sau đó từ từ nhắm mắt để mặc cho Lý

Khang An xoa bóp, khi nhựa hành trộn với hợp xuyên, ô đầu và thiên nam

tinh được bôi lên huyệt thái dương, nét mặt của ông ta cũng dần dần dịu

xuống.

Khi mở mắt, vẫn nhìn thấy ta và Nam Thừa Diệu trong hậu

điện, trong đôi mắt ông hiện lên mấy phần cảm xúc phức tạp nói không rõ

mà hiểu cũng không thấu, đến cuối cùng chỉ khẽ vẩy tay: “Trước hết cứ

như vậy, các ngươi lui xuống đi, trẫm mệt mỏi.” “Tạ phụ hoàng!”

Nam Thừa Diệu vừa quỳ xuống tạ ơn, vừa liếc mắt lạnh lùng nhìn ta, vẻ cảnh

cáo ở trong ánh mắt không cần nói cũng có thể nhận ra.

Ta âm thầm hít sâu một hơi, sau đó cũng dập đầu theo hắn.

Mặc dù Hoàng thượng không nói rõ sẽ ân xá, nhưng giọng điệu buông thả đã

rất rõ ràng, chuyện này, hơn phân nửa là bỏ mặc không quan tâm đến.

Còn ta, lại phải quỳ xuống đất tạ ơn cái kẻ đã một tay gây ra tất cả những chuyện này.

Ra khỏi Định Kiền Cung, ánh sáng chói lọi truyền đến gần như khiến ta

không thể mở mắt, cũng làm dáng người của Nam Thừa Diệu trải thật dài

trên mặt đất.

Ta khẽ hạ ánh mắt, bước chân theo chiếc bóng của hắn, đi thẳng một đường ra Tử Kinh Cung.

Màn xe khép lại, trong không gian nhỏ hẹp cũng chỉ còn lại ta và hắn.

Ta khẽ hít sâu một hơi, lên tiếng: “Điện hạ, như những gì người vừa nói,

nếu muốn mưu phản, Liễm sẽ không chỉ mang theo vài ba người hầu cận trở

về Thượng Kinh . . .”

Hắn cắt ngang lời ta: “Thì sao, cũng như

những gì nàng vừa nghe thấy, Mộ Dung Liễm là võ tướng, không có ý chỉ mà tự tiện mang binh trở về kinh, là tử tội, huống chi, ngay từ đầu hắn đã không thể sống.”

“Không còn một biện pháp nào nữa sao?” Ta hỏi.

Hắn nhìn ta, dường như trong ánh mắt có một chút thương xót dịu dàng, chậm

rãi nói: “Thanh nhi, ta không thể để tâm đến quá nhiều chuyện.”

“Vậy còn Diễm nhi? Nàng cũng chỉ là nữ nhi, nếu hiện giờ mọi chuyện đã ngã

ngũ, giữ lại nàng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, điện hạ, đây là

điều người vừa mới nói.”

Ta không nhìn hắn, ta biết vì sao hắn

lại nói như vậy, cũng biết mình không được như thế, nhưng, ta thật không còn cách nào khác.

“Ta nói, không có nghĩa là Thánh Thượng

muốn,” Hắn vẫn lẳng lặng nhìn ta như trước: “Ta chỉ có thể đảm bảo,

trước khi đứa bé ra đời