
ng tổn nàng, hết thảy sai đều là do hắn.
Hắn vỗ nhẹ lưng Hạ Cảnh Điềm, không nói gì, chỉ là đem thân thể của nàng ôm thật chặt, sau này, không bao giờ nữa sẽ làm tổn thương nàng, hắn trong lòng âm thầm thề.
Khóc hồi lâu, Hạ Cảnh Điềm mới có hơi chật vật từ trong lòng ngực của hắn thoát ra, nhưng hai mắt hồng hồng làm cho
nàng không dám đối mặt hắn, thanh âm càng nghẹn nói không ra lời, nhưng
thân thể lại bị hắn kéo lại, làm cho nàng hai mắt sưng đỏ nhìn thẳng
hắn, trong mơ hồ, nàng thấy được yêu thương nơi đáy mắt đó, thấy được
lòng của hắn đau đớn, còn có thâm tình, Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới,
lại một lần nữa dựa vào trong ngực của hắn, thế này tự nhiên hưởng thụ
lấy nhiệt độ thuộc về hắn.
Nhìn nàng trong lòng, Kỷ Vĩ Thần cũng
cảm thấy bình tĩnh cùng thỏa mãn, nhìn đồng hồ, đêm đã rất khuya rồi, vì để cho nàng nghỉ ngơi tốt, hắn lên tiếng, “Chúng ta lên lầu nghỉ ngơi
đi!”
Tắm rửa xong, Hạ Cảnh Điềm nằm chết dí trên giường, nàng đã
mệt mỏi thật sự, không bao lâu đã đi vào giấc ngủ, gương mặt thanh tú
đang ở trước mắt, Kỷ Vĩ Thần cẩn thận vuốt ve da thịt nàng, lưu luyến ôn nhu, đến thời khắc này, hắn mới hiểu được, nguyên lai, một người đàn
ông cần cũng không phải thân thể, những thứ kia chỉ làm cho hắn cảm thấy chết lặng, còn chân chính muốn chính là có một người chính mình muốn
yêu thương bảo hộ bên mình, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng, nhìn gương mặt trầm tĩnh này đã là đủ.
Nhẹ nhàng đem Hạ Cảnh Điềm ôm
vào trong ngực, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dán lồng ngực của
mình mà ngủ, nhìn nàng cau mày ngủ, hắn cảm thấy giật mình, nàng ngủ
không được an ổn sao? Ngón tay thon dài vì nàng vuốt lên mi tâm, sau đó, khẽ cười đi vào mộng đẹp.
Mùa đông không quá lạnh, đơn giản là
vì có một tình yêu tại lẳng lặng sinh sôi, nhưng có người hạnh phúc cũng sẽ có người khác đau thương, Đỗ Thiên Trạch yên tĩnh dựa vào ghế, trước bàn chất đống vỏ chai rượu, mà trong tay hắn cũng đốt cháy một điếu
thuốc, nhàn nhạt sương phiêu lãng trước mặt hắn, hiện ra chán nản, hai
đầu lông mày sớm không có chút nào thong thả, tĩnh mịch trong đáy mắt,
rõ rang đau nhức đang bị tận lực che dấu.
Một ngày trước lễ
mừng năm mới, tại phi trường quốc tế, Kỷ Vĩ Thần một thân quần áo nhàn
nhã thoải mái, kính râm che đôi mắt sâu như hồ thu, Hạ Cảnh Điềm cũng ăn mặc giản dị, trên cổ buộc một cái khăn quàng, đầu đội mũ lưỡi trai, kéo thấp sát mặt, cơ hồ đem mặt mũi của nàng che khuất, được Kỷ Vĩ Thần nắm tay đi vào sân bay.
Ba mẹ Kỷ Vĩ Thần định cư ở Newyork, khi
về đến nhà, trong nhà đã nấu xong bữa cơm tất niên, cả Kỷ gia đều đoàn
tụ náo nhiệt, hai vị lão nhân, cùng hai người phục vụ, mà ngay cả Kỷ
Dịch Hạo luôn ở bên ngoài cũng quay trở về, đương khi hai lão nhân gia
đang lo lắng đứa con lớn còn chưa trở về thì xe Kỷ Vĩ Thần đã lái vào
hoa viên, đi từ trên xe xuống còn có Hạ Cảnh Điềm.
Hạ Cảnh Điềm
hoàn toàn bị nước Mỹ xinh đẹp mê hoặc, dọc theo con đường này, nàng luôn tỏ vẻ kinh ngạc, còn bên cạnh, Kỷ Vĩ Thần chỉ là thú vị nhìn nàng mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú lộ ra yêu chiều vui vẻ.
Dẫn đầu đi ra
nghênh đón chính là hai người bảo vệ, nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần, đều lế phép
gọi một câu, “Cậu chủ đã trở lại.” Khi thấy Hạ Cảnh Điềm nhút nhát e lệ
đứng ở sau lưng Kỷ Vĩ Thần, họ cũng không khỏi giật mình, cũng không
biết như thế nào xưng hô, mà lúc này, Kỷ Dịch Hạo cũng đã bước đến,
chứng kiến đứng ở bên cạnh Kỷ Vĩ Thần là Hạ Cảnh Điềm, khóe môi nhấc lên một vòng cười thú vị, lớn tiếng nói, “Đây là mợ cả của Kỷ đại thiếu
gia.”
“A. . .” Hai bảo vệ cũng không khỏi cả kinh, che miệng lập tức có chút luống cuống, rồi sau đó, rất nhanh chào hỏi, “Mợ cả.”
Hạ Cảnh Điềm đâu chịu nổi đãi ngộ như vậy, rất nhanh cúi đầu đáp lại, “Cứ gọi tôi là Hạ Cảnh Điềm là được rồi.”
Kỷ Vĩ Thần nhìn một cái Kỷ Dịch Hạo, cau mày nói, “Em còn biết trở về?”
“Không trở về, em liền biến thành kẻ nghèo sao, cha sẽ đóng băng tiền của em
!” Kỷ Dịch Hạo rất vô tội lên tiếng, ba năm trước vào lễ mừng năm mới
hắn không ở nhà, lần này cha sử dụng tuyệt chiêu, hắn không trở lại thì
không xong rồi.
Hạ Cảnh Điềm nghe được Kỷ Dịch Hạo ra vẻ đáng
thương lên tiếng, không khỏi bật cười, lập tức đưa tới Kỷ Dịch Hạo một
cái liếc mặt, “Gọi cô một tiếng chị có chút không được tự nhiên a! Nói
như thế nào, cô cũng nhỏ hơn tôi hai tuổi.”
“Gọi tôi Hạ Cảnh Điềm thì tốt rồi.” Hạ Cảnh Điềm ha ha cười.
Kỷ Vĩ Thần trừng Kỷ Dịch Hạo, quay đầu lại ánh mắt ôn nhu nhìn Hạ Cảnh
Điềm rồi kéo tay của nàng lên tiếng nói;”Đi gặp ba mẹ đi!”
Hạ
Cảnh Điềm thân thể không khỏi xiết chặt, biểu lộ hiện lên bối rối, trời
ạ! Làm cho nàng như thế nào không biết xấu hổ? Có thể là vì xem phim
nhiều bị ảnh hưởng, cảm giác những “thái thượng hoàng” kia đều là bộ
dạng rất uy nghiêm, nàng thật đúng là không dám đối mặt, bất quá, mẹ Kỷ
Vĩ Thần ngược lại rất hòa ái .
Kỷ Vĩ Thần nắm chặt tay Hạ Cảnh Điềm, bên tai nàng trấn an;”Không cần khẩn trương, ba mẹ rất vui vẻ.”
Anh đương nhiên cho là như vậy rồi, nhưng Hạ Cảnh Điềm vẫn là sợ, nhưng
cũng muốn gặp , đ