
, Hạ Cảnh Điềm thập phần chú ý động
tĩnh ngoài cửa, tuy cố gắng tự nói với mình không có cái gì, nhưng gạt
được chính mình sao? Chỉ là không dám thừa nhận, không dám đối mặt lòng
của mình a!
Được rồi! Nàng có chút kỳ vọng, đồng thời nàng cũng
sợ hãi, phức tạp mâu thuẫn làm cho nàng rất bực bội, không khỏi thiết
tưởng , nếu như hắn vào được, sẽ như thế nào ? Chính mình phải như thế
nào xử lý, chỉ dùng ngôn từ cự tuyệt, hay là không cho hắn vào phòng?
Hoặc là, rất lớn tiếng trách cứ hắn, làm cho hắn không cần phải xằng
bậy?
Hạ Cảnh Điềm uống trà, cố gắng tập trung tư tưởng xem TV,
trong lòng an ủi, tùy ý là tốt rồi, tùy ý là tốt rồi, không cần cưỡng
cầu.
Chứng kiến trên bàn chồng chất một đống lớn thức ăn, nàng
không chút lựa chọn mở ra, dù sao cũng không cần phải trả tiền, như thế
nào ăn cũng sẽ không đau lòng, huống chi, suy nghĩ nhiều nàng thật là có chút đói bụng.
Hạ Cảnh Điềm cứ như vậy ngồi đến hơn mười một
giờ, Hạ Cảnh Điềm tưởng tượng thấy, đêm nay xem ra là an toàn rồi, Kỷ Vĩ Thần nói không chừng đã sớm ngủ, chỉ có chính mình ngu ngơ ngồi đây
nghĩ lung tung, làm gì sẽ có chuyện đó? Đem mình giống như con điên nha ? Nghĩ xong, nàng đi vào phòng tắm.
Thay lễ phục dạ hội ra, Hạ
Cảnh Điềm mới giật mình, quần áo của mình còn ở tiệm thời trang kia! Mà
trong khách sạn chỉ có khăn tắm, tắm rửa xong rồi, Hạ Cảnh Điềm bất đắc
dĩ vây quanh một cái khăn tắm đi ra, tóc bởi vì ướt mà tùy ý xõa, tự
dưng tăng thêm cho nàng một vòng gợi cảm, mà ngay cả Hạ Cảnh Điềm cũng
phát hiện, đêm nay chính mình rất gợi cảm nha, nhưng gợi cảm cũng chỉ có thể chính mình thưởng thức.
Hếch lên môi, đang chuẩn bị ngủ,
ngoài ý muốn , chuông cửa cũng đang lúc này vang lên, trong phòng yên
tĩnh dọa Hạ Cảnh Điềm nhảy dựng, nàng quả thực là nhảy dựng lên, chằm
chằm vào cửa chừng 5 giây, nàng mới sửa sang lại tâm tình đi qua, nho
nhỏ mở ra một khe hở, đứng ở ngoài cửa rõ ràng là Kỷ Vĩ Thần, chỉ thấy
hắn y nguyên mặc áo sơmi, thậm chí liền tắm cũng chưa.
“Kỷ tổng, có chuyện gì không?” Hạ Cảnh Điềm khẩn trương nuốt một hơi. Hạ Cảnh Điềm giọng
điệu cứng rắn vừa dứt, chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần đưa tay đẩy ra cửa phòng,
bóng dáng cao thẳng đi đến, cặp mắt kia thâm thúy chân thật chiếu đến
hai luồng hỏa diễm, đó là một loại dục vọng giấu ở trong lòng, Hạ Cảnh
Điềm sững sờ nhìn người đàn ông đang đi vào này, sau đó, một giây, thon
dài thân hình khi dễ che lên, không có dư thừa ngôn ngữ, không có dư
thừa động tác, chỉ có hai người tâm tình đang bị đè nén.
Cửa hợp
thời đóng lại, phịch một tiếng Hạ Cảnh Điềm trong lý trí hỗn loạn bừng
tỉnh, nàng đẩy ra Kỷ Vĩ Thần, lui về sau một bước, khẽ nói, “Đợi một
chút. .”
Kỷ Vĩ Thần ánh mắt lộ ra cuồng dã, mày kiếm nhăn lại, hắn giọng điệu có chút khàn khàn, “Làm sao vậy?”
Thanh âm như thế mê người, dưới tình hình này tựa như một loại ma lực, xao
kích trái tim yếu ớt của Hạ Cảnh Điềm, nàng đã không cách nào dung lý
trí tự hỏi, nhưng nàng biết rõ làm như vậy là không đúng, là không thể,
nàng nuốt nướt bọt, trấn định nói, “Thỉnh kỷ tổng tự trọng, tôi muốn đi
ngủ.”
Nhưng mà, sau lưng lại đột nhiên truyền đến nhiệt độ của
hắn, hô hấp của hắn tại bên tai, nụ hôn của hắn như lửa nóng khắc ở bờ
vai nàng trắng nõn, hô hấp của hắn trầm trọng, giọng điệu của hắn khàn
khàn, “Em đừng từ chối tôi, được không?”
Không, không thể, không
được. . . Hạ Cảnh Điềm nội tâm la lên, nhưng trước mặt người đàn ông này nàng giống nhưng vô lực, không, nàng cự tuyệt không được, cự tuyệt
không được hấp dẫn của hắn, Hạ Cảnh Điềm xoay người, giương mắt nhìn,
bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu u của hắn, nhỏ giọng hỏi, “Vậy anh
thích tôi sao?” Chỉ cần đáp án này, nàng tình nguyện trả giá chính mình.
Môi mỏng tràn một vòng cười, hắn nhìn nàng trầm ngâm một chút, khẳng định đáp, “Thích.”
“Thật sự?” Hạ Cảnh Điềm vui sướng, hắn nói thích nàng?
“Tôi dùng thân thể chứng minh, có thể chứ?” Kỷ Vĩ Thần mập mờ đem lời nói
nhả bên tai của nàng, sau đó, tay to đem nàng bế ôm ngang trong ngực,
vững bước đi về hướng giường.
Hạ Cảnh Điềm kinh hô một tiếng, ánh mắt rốt cuộc không thể rời khỏi gương mặt làm nàng si mê, trong cũng đã hạ quyết định, được, để mặc chính mình tùy hứng một lần, không cần phải suy nghĩ sai hoặc đúng, cho dù sai, nàng cũng không quản.
Trong
mắt Kỷ Vĩ Thần, đêm nay Hạ Cảnh Điềm chủ động hơn làm cho hắn như phát
điên, có rất ít phụ nữ cho hắn loại cảm giác này, vừa rồi trong phòng,
hắn nhiều lần tự hỏi, tâm tình bực bội, trong đầu đều là hình ảnh Hạ
Cảnh Điềm, cho nên, trong sự đè nén thống khổ, hắn đã lựa chọn thỏa mãn
chính mình.
Vướng vúi khăn tắm bị giật xuống, trên giường hai
bóng dáng quấn giao cùng một chỗ, dưới đèn mờ ảo không thể phân rõ như
một khối hợp nhau . . .
Kéo bức màn ngăn lại ánh mặt trời chiếu
xạ, trong lúc ngủ say Hạ Cảnh Điềm bị chói mắt làm tỉnh lại, lông mi
thật dài nháy động mấy cái, nàng mở mắt ra, khi thấy chính mình không
mảnh vải che thân nằm ở trên giường, mới nhớ tới tối hôm qua phóng túng, lập tức mặt đỏ tới mang tai, Kỷ Vĩ Thần y ng