
t bánh, Hạ Cảnh Điềm đơn giản
chỉ cần bị bọn họ đẩy hướng về bên cạnh Doãn Lê Hàn, hơn nữa bị bọn họ
chen chúc cực kỳ gần, Hạ Cảnh Điềm cơ hồ cả người đều dán lên người Doãn Lê Hàn, nàng cho dù cảm thấy rất không tự nhiên, cũng không thể trở mặt rời đi, chỉ có thể đỏ mặt yên lặng chịu đựng, đương nhiên, nàng cũng
không phải chán ghét Doãn Lê Hàn, chỉ là không quá quen.
Thời
điểm ăn bánh, rất nhiều người đều tụ cùng một chỗ, trò chuyện nhiều
chuyện mà Hạ Cảnh Điềm nghe không hiểu, đương nhiên, nàng là người
ngoài, rất nhiều chủ đề nàng chưa từng nghe qua, chỉ có thể ở một bên
ngẫu nhiên phụ họa cười cười.
Khi có người xuống bể bơi phía
trước, Hạ Cảnh Điềm còn tưởng rằng bọn họ muốn bơi đêm, nhưng không ngờ, nàng vừa mới đến gần, không biết sau lưng tay ai đẩy tới, nàng không
kịp kinh hô, cả người đã bị đẩy vào trong hồ, sau đó, trên bờ lập tức
truyền đến một tiếng kinh hô, mà đứng ở một bên Doãn Lê Hàn sắc mặt cả
kinh, tranh thủ thời gian nhảy vào nước.
Hạ Cảnh Điềm căn bản
chính là vịt lên cạn, từ nhỏ đến lớn đều không có bơi qua, bị đẩy xuống
hồ cả người đều chìm xuống, xung quanh nước làm cho nàng dùng sức giãy
dụa muốn đứng lên, nhưng là bất đắc dĩ, cái hồ thật sự quá sâu, cơ hồ
đến lồng ngực của nàng, hô hấp không được, miệng mũi đều bị nước tràn
vào, bối rối sợ hãi chạy lên não.
Đúng lúc này, một đôi tay hữu
lực vòng ở eo của nàng, đem nàng từ trong nước ôm lấy, Hạ Cảnh Điềm lúc
này mới tìm được hô hấp, cả người sợ hãi ôm chặt Doãn Lê Hàn.
Doãn Lê Hàn chỉ chốc lát sau đem Hạ Cảnh Điềm lên bờ, Hạ Cảnh Điềm ho khan
vài tiếng, đầu có chút chóng mặt chưa lấy lại tinh thần , Doãn Lê Hàn
cẩn thận thay nàng vén lên trên mặt ẩm ướt tóc, ân cần nói, “Hạ Cảnh
Điềm, làm sao rồi? Có sao không?”
Hạ Cảnh Điềm mãnh liệt thở hổn
hển mấy hơi, mới tìm trở lại suy nghĩ của mình, vuốt nước trên mắt nhìn
thấy Doãn Lê Hàn, mới lắc lắc đầu nói, “Em không sao.”
Một bên có mấy người vụng trộm cười thầm, bởi vì đúng là chủ ý của người kia, đem
Hạ Cảnh Điềm đẩy xuống nước, sau đó làm cho Doãn Lê Hàn tới diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, cái này chẳng những có trò hay xem, còn có thể
làm cho bọn họ tăng tiến cảm tình, chính là, loại này hảo ý, đối với Hạ
Cảnh Điềm mà nói, thật sự là so với chết còn đáng sợ hơn, nàng thiếu một chút là chết ngạc.
Chủ nhân biệt thự cầm hai bộ quần áo khô cho
bọn họ thay, Hạ Cảnh Điềm xõa tóc ẩm ướt ngồi ở trên ghế sô pha, Doãn Lê Hàn có chút thật có lỗi đi tới, “Thực xin lỗi, cho cho em sợ hãi.”
Hạ Cảnh Điềm ngẩng đầu, vừa rồi xác thực đáng sợ, nhưng là, đã qua, nàng
không nghĩ mất hứng, chỉ phải cười lớn nói, “Không có việc gì, xem ra em từ nay về sau phải học bơi.” Hạ Cảnh Điềm cũng ẩn ẩn biết rõ, đây là
trò đùa của bạn anh ta, bởi vì vừa rồi, nàng thật cảm giác được sau lưng có người đẩy nàng xuống.
“Đi thôi! Anh đưa em trở về.” Doãn Lê
Hàn cười ra tiếng, nhìn qua gươn mặt Hạ Cảnh Điềm nhu hòa dưới ánh đèn, ánh mắt của hắn không khỏi có chút sâu sắc, vừa rồi hình ảnh nàng ôm
thật chặt hắn y nguyên khắc tại trong lòng, nàng thân thể mềm mại tự
dưng làm cho hắn có chút lưu luyến.
Bởi vì sinh nhật kia, Hạ Cảnh Điềm cùng Doãn Lê Hàn đều cảm thấy rất quẫn bách, đưa Hạ Cảnh
Điềm về nhà, Doãn Lê Hàn liền đi, trên đường, hắn còn mua thuốc cho Hạ
Cảnh Điềm, bởi vì đêm khuya rơi xuống nước, hắn lo lắng Hạ Cảnh Điềm sẽ
bị cảm, đối với hành động này của hắn, Hạ Cảnh Điềm cảm động trong lòng.
Nhưng mà, đêm nay có một người cũng khó ngủ, Đỗ Thiên Trạch tôn trọng lời hứa cũng sẽ không đi tìm nàng, đồng thời, có một chuyện hắn cũng cần thời
gian làm rõ, chính là từ sau này khi giao du với nàng, trước kia có đùa
bỡn tình cảm ai hắn cũng không cảm thấy có gánh nặng cùng trách nhiệm,
bởi vì ai cũng hiểu đó là trò chơi, không ai thật tình, nhưng lần này,
đối mặt với Hạ Cảnh Điềm, hắn lại nhận thấy và biết rõ hậu quả chính là
phải chịu trách nhiệm cùng nàng.
Mà đồng thời, đang ở Mỹ, Kỷ Vĩ Thần cũng tại ngày thứ ba về nước, chấm dứt công tác.
Sáng sớm ba ngày sau, Hạ Cảnh Điềm như cũ đi làm bình thường, đã không có Đỗ Thiên Trạch, thế giới của nàng bình yên không ít, ở công ty rất nhiều
người thấy nàng lẻ loi một mình, đều đang suy đoán, nàng không phải là
bị Đỗ Thiên Trạch đá rồi chứ, từng loại suy nghĩ này đều lộ rõ trên mặt
các nữ đồng sự, nhìn họ có chút hả hê, chuyện này rất nhanh đã bị mọi
người quên lãng, lực chú ý của họ cũng dời đi, việc này làm cho công
việc của Hạ Cảnh Điềm tốt hơn.
Ở tầng cao nhất của Đỗ thị, Đỗ
Thiên Trạch khó được hưởng thụ sự yên tĩnh sau giờ trưa, mỗi khi lúc
này, hắn đầy trong đầu đều là hình ảnh Hạ Cảnh Điềm, hắn nhớ quá khoảng
thời gian cùng nàng vui vẻ cười đùa, yêu mến nhìn cách nàng nói chuyện,
một cái nhăn mày một nụ cười cũng làm cho hắn vô cùng khó quên, có đôi
khi thật sự nhịn không được, hắn lặng lẽ ở trong xe đợi nàng tan tầm,
nhìn nàng cùng các đồng nghiệp cười cười nói nói, làm cho hắn an tâm,
chỉ cần nàng sống tốt, với hắn mà nói, đã là một ngày rất vui.
Nhưng mà, cũng đang lúc này, cửa phòng làm việ