
g
dáng của hắn lập tức biến mất tại cửa ra vào, thẳng đến cao ốc Kỷ thị.
Ba cô gái đi dạo phố, cho dù ba người đều đi giày cao gót tới chín
centimet vẫn y nguyên không biết mệt mỏi, thể lực có thể so với siêu
nhân.
Đi dạo phố đôi khi mục đích là rất đơn thuần , họ có thể
không mua bất luận cái gì, nhưng là, họ lại cực kỳ cam tâm tình nguyện
đi xem các cửa hang quần áo, chỉ vì thỏa mãn cái đẹp trong mắt.
Ba người một mực đi từ chín giờ sáng đến xế chiều ba giờ hơn, cuối cùng
cũng mệt mỏi chết khiếp rồi, Hạ Cảnh Điềm chân cơ hồ sưng lên, giày
xăng-̣đan đã biến thành dép lê, mà Tiểu Ngữ cùng A Nhã y nguyên hào hứng không giảm, còn chiến đấu thảo luận, Hạ Cảnh Điềm thì tại một bên chợp
mắt nghỉ ngơi.
Hai mươi phút sau, ba người đến cửa tiểu khu, bởi
vì quá mệt mỏi, liền đều tự về nhà, Hạ Cảnh Điềm buông lỏng thân mỏi mệt mở cửa, đưa mấy túi quần áo trong tay ném về phía trên giường, sau đó,
tranh thủ thời gian đổi một đôi dép lê nhẹ nhàng, ngã xuống giường lại
không nghĩ tới nhìn thấy túi rác còn chưa đem đi, chỉ phải rất không
tình nguyện cầm túi to đi xuống dưới lầu, nàng cũng rất khiết phích nha.
Hạ Cảnh Điềm đang đem túi rác ném vào thùng rác trong cư xá, đột nhiên,
chỉ thấy một chiếc xe màu đỏ dung tốc độ của trăm con ngựa chạy hướng
tới phía nàng, cuối cùng, tiếp theo tiếng phanh xe gấp, Đỗ Thiên Trạch
khuôn mặt tuấn tú tràn ngập không vui từ trên xe đi xuống, bước nhanh
đi đến trước mặt nàng, chỉ dung một câu rống giận, “Chết tiệt, cô đi đâu a?”
Hạ Cảnh Điềm bị Đỗ Thiên Trạch quát nên không hiểu đầu cua tai nheo gì, nàng cau mày, trợn mắt nói, “Anh làm gì vậy a!”
Đỗ Thiên Trạch ngăn không được tức giận lại một lần nữa quát, “Điện thoại di động của cô vì cái gì tắt máy?”
Đỗ Thiên Trạch trong lời nói làm cho Hạ Cảnh Điềm nhăn lại lông mày, nàng
lầm bầm lầu bầu nói, “Điện thoại tôi tắt máy sao? Có thể là hết pin a!”
Hạ Cảnh Điềm nói xong làm Đỗ Thiên Trạch nổi trận lôi đình, tức giận đến
không nói gì, hắn khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt có chút nhăn nhó,
cuối cùng, giương giọng hỏi, “Cô không phải mới vừa đi gặp Kỷ Vĩ Thần
chứ?”
Hạ Cảnh Điềm ngăn không được trừng hắn, người này như thế
nào vừa xuất hiện lại nói cái gì không hiểu gì hết…, ai đi gặp Kỷ Vĩ
Thần? Nàng có chút tức giận nhỏ giọng quát, “Anh nói điên cái gì vậy,
tôi không làm gì phải đi gặp anh ta cả!”
“Vậy cô hôm nay. . . ?”
Hạ Cảnh Điềm trong lời nói làm cho hắn vừa mừng vừa lo, nhưng đồng thời, lại cảm thấy mất mặt không thôi, cả ngày chẳng lẽ là mình nghĩ sai?
“Cùng bạn đi dạo, làm sao?” Hạ Cảnh Điềm nghi hoặc nhướng mi.
Những lời này càng làm cho Đỗ Thiên Trạch lòng đang tràn đầy lửa giận hóa
thành hư không, trời ạ, cô gái này cũng khá giày vò hắn đi! Phải biết
rằng từ sáng đến giờ, hắn chạy đến biệt thự Kỷ Vĩ Thần ba lần rồi, mà cô gái này lại đang đi dạo phố? Đáp án này làm hắn vui nhưng phát hiện
chính mình lại làm một chuyện ngu ngốc như vậy.
Nhìn Đỗ Thiên
Trạch khuôn mặt tuấn tú âm tình bất định, khi thì nhíu mày khi thì cắn
răng, Hạ Cảnh Điềm ngược lại giọng điệu không khỏi dịu dàng hỏi, “Anh
làm sao vậy?”
“Lần sau trước khi ra cửa, phiền toái cô kiểm tra
điện thoại di động của cô a.” Đỗ Thiên Trạch tức giận gầm nhẹ một câu,
hắn mới không cho nàng biết rõ, chính mình vì nàng mà khắp nơi bôn tẩu
a.
“Tối hôm qua quá mệt, nên quên sạc.” Hạ Cảnh Điềm có chút vô tội nói, nếu như hắn không nói, nàng cũng quên chuyện điện thoại!
Đỗ Thiên Trạch nhịn không được liếc nàng, nhấc chân liền hướng đến phòng
của Hạ Cảnh Điềm đi đến, sau lưng nàng cắn cắn môi, chỉ phải theo sau.
Về đến nhà, thấy trên giường Hạ Cảnh Điềm mới mua gì đó, hắn đáy lòng mới
an tâm, ngồi ở mép giường không giận nữa, Hạ Cảnh Điềm rửa tay đi tới,
nhìn người ngồi ở trên giường, không khỏi giương giọng nói, “Anh vừa rồi tức giận như vậy là có chuyện gì?”
Đỗ Thiên Trạch liếc nàng,
giọng điệu hàm hồ nói, “A! Tôi hôm nay giữa trưa muốn tìm cô cùng nhau
ăn cơm, cô cũng không có gặp, hại tôi cơm trưa đến bây giờ còn không có
ăn.”
Hạ Cảnh Điềm ngược lại sững sờ, người này như thế nào mà đần như vậy? Không có tìm được mình thì cơm cũng không ăn à?”Có muốn hay
không tôi nấu cho ít đồ ăn?”
“Tốt!” Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tuấn tú cuối cùng có một chút vui vẻ.
Trong phòng bếp, Hạ Cảnh Điềm nấu một bát mì, Đỗ Thiên Trạch thì là tựa tại
cửa ra vào, ánh mắt bình tĩnh chằm chằm vào bóng dáng bận rộn, suy nghĩ xa xôi, trải qua buổi trưa hôm nay, hắn đột nhiên rất muốn tuyên bố đem cô gái này chiếm giữ là của mình, muốn nàng chiếm chỉ là của hắn, không cho phép người khác lấy đi, nhưng hắn lại phát hiện, hắn có thể đơn
giản đối với bất kỳ một cô gái nào nói câu ‘anh yêu em’ hoặc là ‘anh
thích em’, duy chỉ có đối với nàng, hắn thủy chung nói không nên lời, rõ ràng đã thích nàng, cũng không dám đối mặt, cái này rất không như tính
cách của hắn.
Từ nhỏ, hắn đối với cái mình thích đều rất rõ ràng, hắn thích gì, hắn sẽ rất trực tiếp lấy đi, hắn thích phụ nữ nào, hắn
cũng sẽ không chút do dự hấp dẫn họ, nhưng là, hôm nay hắn mới chính