
, nhìn hắn ánh mắt sáng
lóng lánh, làm Đỗ Thiên Trạch nhìn thấy có chút ngây dại.
Hạ Cảnh Điềm mới không nghĩ nhận lời của hắn, không phục ngửa ra đầu, lên tiếng nói: “Chớ xem thường phụ nữ, có bản lĩnh, chúng ta thử xem?”
Lúc này vừa vặn du khách tương đối ít, cầu thang thật dài kia chỉ có tầm
hai ba người, Đỗ Thiên Trạch cùng Hạ Cảnh Điềm hai người song song đi
cùng một chỗ, đương Hạ Cảnh Điềm đếm tới thời điểm một hai ba, hai người đồng thời hướng lên trên đi nhanh, Đỗ Thiên Trạch vừa đi vừa chơi, Hạ
Cảnh Điềm thì là thật sự từng bước một chạy.
Nhưng là, phải biết
rằng, đi cầu thang nhiều là một việc mệt mỏi, leo đến một nửa Hạ Cảnh
Điềm cũng cảm giác chân mỏi nhừ tê dại, tuy thở hổn hển, nàng y nguyên
không chịu buông tha, ngẩng đầu, Đỗ Thiên Trạch đã đứng ở trên mặt chờ
nàng, nàng thầm than, chân dài thật có chỗ tốt a! Đỗ Thiên Trạch kỳ thật cũng đi vô cùng mệt mỏi, nhưng là, hắn đơn giản dùng sức một chút đã
đứng ở trước mặt nàng, dùng tư thái ưu nhã chờ nàng.
Khi Hạ Cảnh
Điềm bò lên đến bậc thang cuối cùng của cái cầu, cả người cơ hồ muốn
nhũng ra, đứng lên đầu óc bắt đầu choáng váng, thấy mọi vật đều mơ hồ,
Đỗ Thiên Trạch đưa tay đỡ eo của nàng, đem nàng dìu đến một bên thềm đá
nghỉ ngơi, động tác rất cẩn thận , nhưng là trên miệng rất không làm cho người vui được, “Như thế nào, đây là hậu quả cứng miệng, mệt muốn chết
rồi sao! Nói cho cô đi trước một nửa, cô lại không muốn.”
“Anh là đàn ông, đương nhiên so với tôi mạnh hơn, tôi thừa nhận thua.” Hạ Cảnh
Điềm thở dốc, cười đến vô cùng kiều diễm, vài lọn tóc rớt xuống bên tai, vì nàng gia tăng thêm vài tia phong tình.
Hạ Cảnh Điềm cười như
ánh nắng chói chang, nhìn trong mắt Đỗ Thiên Trạch như thế nào so với
mặt trời còn chói mắt hơn? Hắn trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể
sửng sốt nhìn, nhìn Hạ Cảnh Điềm tóc tai rối bù, tự tay vì nàng vuốt
lại, Hạ Cảnh Điềm cực kỳ mệt mỏi cũng không có thời gian rỗi để ý đến
hắn, tùy ý hắn làm gì thì làm tóc của mình.
Cái này đối với trong mắt người khác, cảm giác thật vô cùng hâm mộ, Đỗ Thiên Trạch trong mắt
hiện lên một vòng dịu dàng, cương quyết đem cô gái trẻ tuổi bắt làm tù
binh.
Hạ Cảnh Điềm trước gió thổi mát dịu, nheo lại mắt trong
suốt đến làm cho động lòng người, giờ khắc này, Đỗ Thiên Trạch thực sự
có loại cảm giác muốn ôm nàng vào trong lòng che chở, muốn nàng giấu ở
nơi mà bất luận kẻ nào cũng tìm không thấy. Từ trên núi xuống, Hạ Cảnh Điềm cảm giác vừa mệt vừa đói, ngồi vào trên xe sẽ không muốn đi đâu nữa, Đỗ Thiên Trạch sức lực thì còn, nhưng là,
nhìn ra được cũng có chút mệt mỏi, Hạ Cảnh Điềm nhìn qua phong cảnh
ngoài cửa xe, tùy ý để Đỗ Thiên Trạch mang mình đi đâu.
Kỷ
thị, thời gian gần đây Kỷ Vĩ Thần rất ít xuất hiện, hôm nay lại đứng ở
trước cửa văn phòng, ánh mắt sâu thẳng đến làm cho gương mặt đẹp càng
sắc nét, bình thường ngay tại lúc này, hắn đều ở trong biệt thự nghỉ
ngơi, hoặc là đi quán rượu của bạn giết thời gian, phải biết rằng cùng
hắn đứng ở một vị thế xác thực rất ít người, tất cả đều là người tài
giỏi trong thương trường, trên thương trường đôi khi cũng là một sân
khấu, là bạn cũng chưa chắc là bạn suốt đời, cho nên, nhiều khi, hắn
càng muốn một mình hưởng thụ thời gian riêng tư, cũng không thích đi xã giao, đương nhiên, trừ phi là bắt buộc, nhưng vốn dĩ thân phận của hắn
ngoại trừ hai ngày nghỉ thì ngày nào không phải đi xã giao đâu?
Trong mắt người khác, người như hắn rất đáng ngưỡng mộ, nhưng có một loại cay đắng chỉ có họ mới có thể tự nhấp nháp.
Ngoài cửa sổ là bầu trời bao la dần dần chuyển tối, cuối cùng, cả L thị lâm
vào ánh sáng của các ngọn đèn chói mắt, so với ban ngày, nhiều hơn một
tầng sắc thái thần bí, mà trong văn phòng, bóng dáng kia vẫn giấu ở
trong bóng tối, loáng thoáng, vài ánh sáng của trăng chiếu vào, thấy
không rõ gương mặt.
Đêm nay cơm tối, Hạ Cảnh Điềm ăn
được đặc biệt ngon, bởi vì quá đói, nàng cơ hồ toàn bộ ăn sạch, cuối
cùng, còn bị Đỗ Thiên Trạch cười nhạo một phen, dù sao ở trước mặt hắn,
nàng không cần mang mặt nạ, hoàn toàn hiện ra cá tính chính mình, cái gì mất mặt cũng không quan tâm.
Khi Hạ Cảnh Điềm cho rằng
mình như vậy là mất mặt, nhưng trong mắt Đỗ Thiên Trạch lại có một sự
thú vị, hắn yêu thích nhìn Hạ Cảnh Điềm thể hiện chính mình, không có
giả tạo, không có tâm cơ, làm cho người ta cùng nàng ở chung cảm giác
rất nhẹ nhàng.
Đỗ Thiên Trạch vốn định đề nghị đi quán
cà phê ngồi một chút, nhưng là, Hạ Cảnh Điềm mệt chết đi rồi, kiên trì
phải về nhà, Đỗ Thiên Trạch cũng đành chịu, chỉ phải đem nàng đưa về
nhà, dưới lầu tạm biệt bởi vì Hạ Cảnh Điềm không cho hắn lên lầu, nhìn
bóng dáng Hạ Cảnh Điềm đi về hướng thang lầu, Đỗ Thiên Trạch thực sự có
một cổ xúc động, muốn tiến lên ôm nàng nhưng dằn xuống, bởi vì hắn biết
rõ hậu quả sau khi xúc động rất là nghiêm trọng .
Hạ
Cảnh Điềm đi vào đã lâu rồi, Đỗ Thiên Trạch cũng không có rời đi, thẳng
đến khi thấy phòng Hạ Cảnh Điềm sáng đèn, hắn đứng ở dưới lầu nhìn lên,
chỉ cần nghĩ Hạ Cảnh Điềm trong phòng đang có bộ dạng gì, tâm h