
ường không lâu như mà nói cũng là cơ hội rèn luyện bản thân.
Chẳng
cần để ý hắn là ai, Hạ Cảnh Điềm chỉ biết coi hắn là cấp trên thôi, nghĩ xong, nàng cảm giác thoải mái hơn, chậm rãi thở ra một hơi, nàng thu
xếp tư liệu trên bàn chuẩn bị tan tầm, Ngô Kiệt đêm nay có xã giao, rất
sớm đã đi, trong văn phòng trống trãi chỉ còn một mình Hạ Cảnh Điềm, có
vẻ có chút quạnh quẽ, nhìn chung quanh nàng đóng cửa văn phòng đi vào
thang máy bên cạnh chờ, nhìn con số lóe sáng đứng ở tầng mười sáu, cửa
mở, Hạ Cảnh Điềm ngẩng đầu kinh ngạc phát hiện trong thang máy đứng một
người, Kỷ Vĩ Thần bóng dáng cao lớn ở bên trong, trông thấy Hạ Cảnh
Điềm, hắn tựa hồ cũng khẽ giật mình, cuối cùng, nhíu mày: “Vào đi!”
Hạ Cảnh Điềm bước vào, yên tĩnh trong thang máy Hạ Cảnh Điềm khẽ cắn môi,
ánh mắt lẳng lặng nhìn qua con số chớp động, tại bên cạnh nàng, Kỷ Vĩ
Thần cặp mắt kia thâm thúy rơi vào bên mặt nàng, tai nhỏ nhắn trông thập phần hoàn hảo, nhìn phát thảo gương mặt nàng trái xoan, lông mi dài
cong cong, đôi mắt hắc bạch phân minh, mũi nhỏ dọc dừa, cặp môi đỏ mọng
căng mịn, tất cả đọng lại tạo thành một bức tranh đẹp đến duy mỹ, Kỷ Vĩ
Thần vô thức cau lại lông mày, tuấn mục đột nhiên nghiêng mắt nhìn đến
con số chỉ lầu một, hắn giật giật môi mỏng, muốn nói cái gì, lại nghe
thang máy đinh một tiếng mở ra, Hạ Cảnh Điềm bóng dáng khéo léo đẹp đẽ
bước đi ra ngoài, không để ý tới sau lưng Kỷ Vĩ Thần.
Hạ Cảnh
Điềm đương nhiên không cách nào xem nhẹ người đàn ông phía sau, nhưng
là, cũng không biết là tức giận hay còn nguyên nhân khác, nàng không
nghĩ cùng hắn nói chuyện, cũng không có khí lực để nói, thiếu nợ phải
trả, nhưng là, ai quy định nhất định phải để ý đến hắn?
Tại cửa
ra vào Kỷ thị, lúc này, đã không phải lúc cao điểm của tan tầm, ngoài
cửa lớn quạnh quẽ, Hạ Cảnh Điềm đứng lặng lẻ trên vỉa hè, khuôn mặt nhỏ
nhắn tâm sự nặng nề, biểu lộ có vẻ không vui, mà ở lúc này, một chiếc xe màu đen vững vàng đứng ở bên cạnh nàng, Hạ Cảnh Điềm có chút giật mình, nâng lên con mắt, ngoài ý muốn nhìn đến ngồi ở trên ghế lái Kỷ Vĩ Thần, hắn hướng nàng nhíu mày, giọng điệu thản nhiên nói: “Cùng về đi.”
Hạ Cảnh Điềm ngẩn người, một giây sau mở miệng cự tuyệt nói: “Không cần, tôi tự bắt xe về được”
Đã thấy Kỷ Vĩ Thần không kiên nhẫn nheo lại mắt, có chút không vui nói: “Đi lên.”
Hạ Cảnh Điềm còn muốn cự tuyệt, nhưng là, chứng kiến hắn trầm mặt xuống,
nàng đành cắn răng, chỉ phải ngồi lên, Kỷ Vĩ Thần lái xe đi, trên đường
Hạ Cảnh Điềm một chữ cũng không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không biểu
tình, nàng không nói một lời, trên mặt thần sắc có ý quật cường.
Buồn bực trong xe, đột nhiên vang lên Kỷ Vĩ Thần thấp giọng hỏi: “Có vấn đề
gì sao? Cô có vẻ mất hứng? Bởi vì chuyện hồi chiều tôi nói với cô?”
Hạ Cảnh Điềm khẽ cắn môi, hít sâu một hơi lên tiếng nói: “Kỷ tổng, chuyện của tôi cũng không thể được đặc thù xử lý sao.”
Kỷ Vĩ Thần nhíu mày, nhìn nàng: “Như thế nào đặc?”
“Ngài là tổng giám đốc công ty Kỷ thị, đuổi việc một công nhân viên, đối với
ngài mà nói, không phải chuyện dễ dàng sao?” Hạ Cảnh Điềm dùng giọng
điệu lý trí lên tiếng, chuyện công việc cũng không phải cứng nhắc, có lẽ nàng có thể hảo hảo cùng hắn nói chuyện.
“Công việc không có
việc riêng, nếu như cô suy nghĩ một chút, tôi thấy cô làm việc rất tốt.” Kỷ Vĩ Thần khiêu mi, một nhân viên nghỉ việc, hắn làm tổng giám đốc
cũng không quan tâm, nhưng là, nói không ra, vì sao hắn sẽ đối với nàng
lưu tâm đi.
“Tôi rất cảm kích Kỷ tổng đối với tôi coi trọng,
nhưng là, tôi nghĩ trở lại chi nhánh F thị công tác.” Hạ Cảnh Điềm nhăn
lông mày, cũng âm thầm hoài nghi, Kỷ Vĩ Thần dùng hợp đồng áp chế nàng,
chẳng lẽ thực sự hảo tâm như vậy vì nàng làm việc tốt? (F thị là chi
nhánh đầu tiên ở quê nhà chị ấy đó J )
“Nếu như cô có biểu hiện
tốt, tôi sẽ điều cô đến chi nhánh công ty ở F thị.” Kỷ Vĩ Thần lược qua
nhíu mày, khẩu khí rất công thức hoá, hoàn toàn là giọng điệu của một
thủ trưởng đối cấp dưới.
“Chính là tôi sợ sẽ phụ lòng kỳ vọng của Kỷ tổng, năng lực tôi không đủ, chỉ sợ không cách nào đảm nhiệm phần
công việc này.” Hạ Cảnh Điềm tranh thủ, tuy nhiên nàng không hy vọng xa
vời Kỷ Vĩ Thần sẽ cho nàng một trường hợp đặc biệt, nhưng là, nàng vẫn
có một chút kỳ vọng, ở chung trong vòng nửa năm, hắn có thể hay không
cho nàng một điểm mặt mũi?
Lại nghe Kỷ Vĩ Thần môi mỏng phác thảo một vòng cười, khàn khàn nói: “Tôi tin tưởng ở cô.”
Những lời này làm cho Hạ Cảnh Điềm chấn động, nàng không khỏi âm thầm mím
môi, liền chính nàng còn không có tin tưởng mình, hắn tin tưởng nàng có
làm được cái gì? Nhưng là, những lời này đã có loại lực làm cho Hạ Cảnh
Điềm không thể nói gì nữa, nàng há to miệng, nghĩ nói cái gì đó, nhưng
là, ánh mắt phát hiện hắn đi đường khác không phải là trở lại biệt thự,
nàng ngạc một chút, không hiểu nói: “Kỷ tổng, chúng ta đi đâu?”
“Ăn cơm.” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt nói một câu, cuối cùng, đem xe đứng ở trước
một cửa nhà hàng nổi tiếng, Hạ Cảnh Điềm tuy kinh ngạc, nhưng cũng đã
không có lý do cự tuyệt, nàng chỉ phải xuốn