
thật sự tức giận lên, con mắt cảnh cáo trừng hắn, cắn răng nói!”Anh nếu
là dám một lần nữa, tôi từ nay về sau cũng không để ý tới anh nữa.”
Đỗ Thiên Trạch nhìn ra được Hạ Cảnh Điềm những lời này là nói thật, chỉ
phải thu hồi đùa cợt, cười nhạo nói!”Như cô thế này chắc phải đi đến tối thôi.”
“Ai cần anh lo.” Hạ Cảnh Điềm tức giận ném ra một câu, không hề để ý đến hắn.
Đỗ Thiên Trạch nhíu mày, rồi hướng về phía trước phi nhanh đi, mà Hạ Cảnh
Điềm thì đi rất thận trọng chú ý, chậm rãi mà đi, thuận tiện cảm nhận
thoải mái trên lưng ngựa.
Khi xuống ngựa, Hạ Cảnh Điềm không nghĩ để ý Đỗ Thiên Trạch, người này không biết rõ vừa rồi Hạ Cảnh Điềm sợ
tới mức muốn chết, hắn còn ở một bên cười nhạo, thật sự là không nhân
tính.
“Tức giận?” Đỗ Thiên Trạch ở sau người kêu lên, Hạ Cảnh Điềm lắc đầu không nói.
“Cô cũng quá hẹp hòi a! Tôi chỉ giúp cô đi nhanh một chút mà thôi, có tất
phải bày ra mặt giận không?” Đỗ Thiên Trạch có chút ủy khuất lên tiếng.
Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại trừng hắn, hỏa đại nói!”Ai muốn anh giúp, anh biết rõ tôi rất sợ hãi, còn muốn cố ý làm.”
“Được, được, lần sau sẽ không.” Đỗ Thiên Trạch bất đắc dĩ kêu lên, hắn phát
hiện, cùng nàng cùng một chỗ, luôn không được thắng, giống như mỗi lần
sai đều là chính mình, mà chính mình hiện tại quả là không có cốt khí,
còn đơn giản chỉ cần nàng vui, ai. . . . . . Bất đắc dĩ.
Cùng Đỗ
Thiên Trạch chơi, Hạ Cảnh Điềm thật đúng là quên thời gian, nàng vô ý
xem đồng hồ, chỉ thấy thời gian đã chỉ hướng ba giờ rưỡi, cũng không
biết Kỷ Vĩ Thần đêm nay có về hay không, nghĩ đến cái này người, đáy
lòng không khỏi có chút thất lạc, nhưng ngẫm lại, chính mình quá mức
bình thường luôn sẽ bị hắn quên, có lẽ hắn hiện tại đang ở nơi nào đó
vui vẻ! Rõ ràng mặc kệ chuyện của mình, vừa nghĩ đến trong lòng đã cảm
thấy không thoải mái ?
“Làm gì vậy không nói?” Đỗ Thiên Trạch nhướng mày tìm hỏi, trong lòng thầm nghĩ, sẽ không thật sự là còn tức giận chứ!
“Tôi chút nữa có việc, khả năng không thể đi cùng anh.” Hạ Cảnh Điềm giận
nhưng cũng muốn trở về nhìn xem, nếu như hắn về nhà ? Ách. . . . . .
cũng không phải nhà a! Hạ Cảnh Điềm cười khổ lên tiếng, chỉ có thể coi
là một địa điểm giao dịch.
“Không được, nhất định phải theo tôi
đến tối mới được.” Đỗ Thiên Trạch kiên trì kêu lên, hắn còn không có đùa bỡn đủ! Hơn nữa, nếu như không có nàng làm bạn, hắn nhất định sẽ nhàm
chán chết.
“Không, tôi lập tức phải đi.” Hạ Cảnh Điềm càng kiên trì.
“Ít nhất phải theo tôi ăn cơm tối xong mới được.” Đỗ Thiên Trạch nhượng bộ nói!
Đúng a! Trở lại cái nhà kia không có cơm ăn, ăn xong cơm tối cũng tốt, dù
sao hắn cũng sẽ không quá để ý sự hiện hữu của mình, vì cái gì làm mình
đói chết?
Nghĩ xong, nàng gật gật đầu cùng Đỗ Thiên Trạch trực
tiếp ra phòng tập thể thao, nhìn xem thời gian còn sớm, Đỗ Thiên Trạch
đề nghị đi uống trà, Hạ Cảnh Điềm cũng không có chủ ý, chỉ phải đi theo
hắn, ngồi ở trong quán, Đỗ Thiên Trạch không hề chọc cười, chỉ là lẳng
lặng đung đưa chân dài, toàn thân tràn đầy quý khí thiếu gia nhà giàu,
làm cho rất nhiều cô bé trong quán ghé mắt nhìn.
Hạ Cảnh Điềm
đang quấy cà phê, mùi vị tinh khiết và thơm hương vị xông vào mũi,
trong đầu lại đầy dẫy một màn kia ngày hôm qua. . . . . . Đi theo Đỗ Thiên
Trạch tuyệt đối là một chuyện hưởng thụ, bữa cơm lại là trong một nhà
hàng cao cấp, Hạ Cảnh Điềm ngược lại không có ăn nhiều, bởi vì bình
thường loại địa phương này mỗi món ăn nào cũng có số lượng ít, nên không ăn được no bụng, Đỗ Thiên Trạch chọn món ăn của châu âu, Hạ Cảnh Điềm
đối với thức ăn Tây không quá yêu thích, nàng từ nhỏ thích món do mẹ
nấu, chỉ yêu thích món ăn trong nước.
Đứng ở cửa nhà hàng, Đỗ Thiên Trạch cúi đầu nhìn Hạ Cảnh Điềm đang chờ xe, nói!”Tôi đưa cô?”
Hạ Cảnh Điềm từ chối rất kiên quyết, bởi vì nàng lần này trở về nhà rất nguy hiểm, “Không cần.”
“Tôi muốn đưa cô!” Đỗ Thiên Trạch kiên trì, hắn làm việc gần đây rất có
nguyên tắc, quyết định thì rất ít sửa đổi, đang lúc hắn đi vào xe chuẩn
bị khởi động thì đã thấy Hạ Cảnh Điềm vừa vặn chặn một chiếc taxi, quay
đầu lại hướng hắn tạm biệt liền đi rồi, Đỗ Thiên Trạch có chút bực bội
vỗ tay lái, có vẻ bất đắc dĩ lại ảo não, chỉ phải trơ mắt nhìn nàng rời
đi, muốn đuổi theo nhưng cao ngạo cùng tự tôn lại không cho phép.
Ngồi trên xe Hạ Cảnh Điềm không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng đã bỏ qua
được Đỗ Thiên Trạch, bất quá, chuyện ngày hôm qua y nguyên vẫn làm cho
nàng nghi ngờ, nàng có dự cảm tối hôm qua cũng không có phát sinh chuyện gì, có chút nghĩ mà sợ, đồng thời cũng cảm tạ Đỗ Thiên Trạch, tuy nhiên hắn thích làm mấy chuyện đáng ghét, thực sự không có chỗ đáng yêu.
Hạ Cảnh Điềm đã đến gần biệt thự, trông thấy căn nhà tọa lạc trong sự yên
lặng, dưới bóng đêm không có sáng đèn cũng không có một chút hơi người,
nàng không khỏi có chút tự giễu, Kỷ Vĩ Thần quả nhiên chưa có về nhà,
bất quá cũng tốt, đỡ phải gặp mặt quẫn bách, thanh toán tiền taxi, nàng
dùng chìa khóa mở ra cửa chính, cũng mở đèn trong hoa viên, bằng không,
nàng sẽ sợ, cuối cùng, đi và