
t qua Mộc Duệ Thần, tim đập thình thình, đầu bắt đầu nghĩ cách bỏ của chạy
lấy người.
Mộc Duệ
Thần đặt cô nằm xuống giường, cởi nốt mấy cái nút áo. Trong phút chốc, đã có
thể cởi sạch mọi thứ trên người cô.
Ngải Ái
nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, nhìn làn da màu đồng của anh bắt đầu lộ ra,
nuốt ực một cái, lí nhí:
“Tôi…sợ…không
có ý kiến…”
Mộc Duệ
Thần dừng cởi đồ, hỏi:
“Em
thấy sao?”
Ngải Ái
thấy lời cô nói chẳng có tí sức thuyết phục nào, quơ hai tay:
“Cứ
như… Không thấy…”
“Ừm!”
Nằm đè
lên trên cơ thể mềm mại, hai mắt Mộc Duệ Thần sâu lắng. Cúi đầu nhìn vòng eo
mảnh khảnh, làn da trắng như tuyết, hai tay chụp lên cặp núi đôi đầy đặn với
hai đỉnh dựng đứng và bộ dáng ngây thơ vô tội của cô, cả người anh bắt đầu nóng
bừng lên cuối cùng không thể kìm chế được nữa làm cho thằng bé của anh cương
cứng.
Cũng
giống như đêm đó, Mộc Duệ Thần cúi người hôn cô. Cả người Ngải Ái run rẩy.
Cô ôm
chầm lấy Mộc Duệ Thần, bất giác miệng khẽ rên rỉ trong nụ hôn của anh…
Vội
vàng đưa tay bụm miệng, cô ngước đôi mắt ngây thơ nhìn Mộc Duệ Thần. Cái kiểu
rên rỉ mời mọc đó càng khiến ánh mắt Mộc Duệ Thần nhìn cô cháy bỏng.
“Bé
con, em cũng dễ ngượng thật!”
Anh
nhếch môi cười, mắt nheo lại:
“Bỏ cái
tay ra!”
Cô lắc
đầu, bụm miệng ú ớ:
“Không
đâu!”
“Tại
sao?”
Không
chỉ có mỗi mặt đỏ bừng mà cả người Ngải Ái cũng bắt đầu ửng đỏ. Không ngờ tiếng
rên rỉ khiêu gợi kia lại phát ra từ miệng mình.
Trời
ơi! Cô có thể đi SHI chứ! [SHI là gì thì chịu… Mình không phải người Trung
Quốc…'>
Anh nắm
lấy cổ tay cô kéo mạnh xuống rồi hôn lên môi cô khiêu khích:
“Bé à,
đứng làm vậy. Tôi rất muốn nghe giọng của bé…”
Ngải Ái
chỉ biết “ưm ưm” trong miệng vì đã bị nụ hôn của anh phong tỏa, sau đó nhắm
nghiền mắt lại.
Môi kề
môi.
Cánh
tay cô vòng qua cổ anh, bắt đầu đón nhận nụ hôn bá đạo của anh, mặc cho hai tay
anh sờ soạn lung tung…
Đôi
chân dài của cô vắt qua hông anh, chớp chớp đôi mắt đẹp:
“Này
cậu, có phải chỉ có tôi là người phụ nữ của cậu không thế?”
“Ừm!”
Dứt
lời, anh đột ngột đẩy vào trong cơ thể cô khiến Ngải Ái la nhỏ:
“A…
Cậu…!”
Cảm
giác đầy ứ làm cho cả người Ngải Ái nóng rực, nằm dưới cơ thể anh mơ mơ màng
màng.
“Bé
con, em đẹp lắm!”
Mộc Duệ
Thần thì thầm trong tiếng thở, hông bắt đầu đẩy vào, lại có cô một lần nữa. Rất
lâu sau đó, Ngải Ái chỉ mong mình sớm ngất đi thì hơn…
Cô
không rõ liệu cô có kêu rên những tiếng gợi tình kia nữa không cũng quên mất
luôn việc mình vốn sợ Mộc Duệ Thần mà chỉ biết một điều khá rõ ràng.
Giờ
phút này, cô đang đắm chìm, thuần phục dưới cơ thể Mộc Duệ Thần.
Lần đầu
tiên lòng Ngải Ái nghiệm ra rằng, Mộc Duệ Thần không còn là một thằng nhóc, mà
đã là một người đàn ông thực thụ,… người đàn ông của cô…
*************
Sau khi
cả hai quan hệ, Ngải Ái mệt mỏi nằm trên giường ngủ một giấc. Lúc tỉnh lại, hai
tay cô theo phản xạ lần tới chỗ bên cạnh nhận ra nơi đó lạnh tanh, giật mình,
nhỏm người ngồi dậy gọi:
“Mộc
Duệ Thần!”
“Sao?”
Có
giọng nói phát ra cách đó không xa.
Cô nhìn
thấy anh đang ngồi trước bàn tập trung làm việc mới nhẹ nhõm thở ra:
“Tôi
tưởng cậu đi mất rồi!”
Mộc Duệ
Thần đặt tập tài liệu xuống, đứng dậy đi đến giường rồi ngồi xuống cạnh cô.
“Không
ngờ… em cũng biết quan tâm tới tôi”.
“Đâu
có!”. Cô chun mũi. “Do tôi sợ mình không tìm được đường về biệt thự”.
Anh
nhìn cô chăm chú một lúc rồi nói:
“Chừng
nào thì em muốn đi!”
Đồng ý
rồi! Cậu ta thật sự đã đồng ý với cô!
Mắt Ngải Ái lấp lánh:
“Ừm…
Càng sớm càng tốt… Hay ngày mai về luôn nhé”.
Anh đưa
tay vuốt má cô.
“Tôi chỉ
cho em nghỉ mấy ngày, không được chơi giỡn quá đà, đến cuối tháng, muộn nhất là
năm ngày sau đó phải tự bay về”.
Ngải Ái
nhìn chiếc giường nhăn nhúm lộn xộn, đầu sắp bốc khói, ức chế nói:
“Tôi có
làm việc ở đây đâu cũng có phải là nhân viên cấp dưới của cậu đâu mà cậu lại
nói với tôi như thế…”. Nói một cách nghiêm túc đây chính là bắt cóc.
“Với
tôi em có một chức vị”. Anh ghé sát vào tai cô thì thầm. “Đó là người phụ nữ
độc quyền của tôi”.
Hai chữ
độc quyền làm tim Ngải Ái đập mạnh.
“Dậy đi
tắm, sau đó tôi đưa em đi ăn tối!”. Anh hôn lên trán cô. “Em muốn ăn gì?”
“Tôi ăn
gì cũng được”. Cô ngước mắt. “Còn cậu, cậu muốn ăn gì?”
“Em!”.
Anh nghiêm túc.
“Tránh
ra kia!”
Ngải Ái
quay người mặc kệ anh. Nhìn quần áo của mình rơi cách đó không xa, cô quấn chăn
bước xuống giường nhặt quần áo rồi nhảy vào trong phòng tắm.
“Tôi đi
tắm đây. Cậu không được đi theo đâu đấy”.
Mộc Duệ
Thần cau mày:
“Em
đang nhắc tôi về việc muốn cùng tắm uyên ương phải không?”
“Mơ
đi!”
Mặt đỏ
như quả cà chua, Ngải Ái khóa chặt cửa phòng tắm nhẹ nhõm thở ra.
Vặn vòi
nước ấm xả nước xuống đầu, để cho dòng nước chảy xuống làn da, cọ rửa những dấu
vết của anh ở trên người…
Độc
quyền… Khẽ thở dài… Nhắm hai mắt lại…
Nếu cả
hai không có tương lai, vậy cứ coi như lần nay là món quà chia tay…
*************
Ngải Ái
thấy đồ ăn ở biệt thự rất hợp khẩu vị nên theo lựa chọn của cô, Mộc Duệ Thần
đưa cô về biệt thự.
Xuống