
vã qua lại, lòng thấy hơi bẽn lẽn. Nhìn tòa
nhà đồ sộ với đông đảo nhân viên có thể thấy người đứng đầu công ty phải mất
rất nhiều thời gian vào công sức, quan trọng nhất vẫn là phải có năng lực điều
hành.
Không
ngờ cậu ta mới mười tám tuổi mà có thể làm được nhiều điều mà người khác còn
thấy khó khi đối mắt.
Ngải Ái
bước chân vào sảnh, chạy nhanh vào trong thang máy căng thẳng bấm tầng trên
cùng. Sau khi hít vào thở sâu, cô bước ra ngoài.
“Xin
chào, tôi muốn tìm Mộc Duệ Thần”.
“Xin
hỏi cô có hẹn trước không?”
“À,
không có!”
“Xin
lỗi cô, mọi lịch hẹn với Tổng giám đốc Mộc được xếp vào ngày 16 tháng sau. Bây
giờ cô có thể để lại cuộc hẹn, rồi chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian và liên lạc
với cô sau”.
“Ơ…”
“Đây là
mẫu, mời cô điền họ tên và vấn đề cần trao đổi về công việc vào đây. Tôi sẽ đưa
lên cấp trên để xét duyệt, sau đó mới có thể xếp thời gian…”
Trời
ơi! Không ngờ muốn được gặp cậu ta một lần lại khó khăn đến vậy.
Ngải Ái
nhìn cô nàng nhiệt tình chỉ dẫn, ngập ngừng rồi đặt bộ quần áo trên quầy.
“Tôi là
người trong biệt thự Mộc thị, đây là thứ quản gia Mộc Giản nhờ tôi đem đến,
phiền cô đưa cho Tổng giám đốc, chỉ thế thôi”.
Sau đó
cô bước về sau hai bước mỉm cười rồi quay người đi.
Mặc kệ
vậy, không cần gặp nữa.
Tuy
trong lòng thấy cấp bách nhưng cô vẫn phải thừa nhận rằng, cô giống y chang con
rùa đen rụt cổ, chọn cách rút lui. Ngải Ái đi tới thang máy, đứng chờ bên
ngoài.
Đứng
giữa những người da trắng, trông cô khá nhỏ nhắn nên thu hút ánh mắt của không
ít người, có người còn đứng trò chuyện với cô, khen cô xinh. Ngải Ái chỉ biết
mỉm cười nói “thank you”.
Con số
trên thang máy nhảy vọt lên, người vào càng lúc càng đông. Cô chen chúc trong
đám người không nhúc nhích gì được, không cách nào kiễng chân tới để nhìn số
tầng đành ngoan ngoãn đứng đợi cùng đám người đó.
Từ một
phòng họp cách đó không xa có mấy người đi tới, trong đó có một người đàn ông
bận rộn tới mức vừa đi vừa đọc báo cáo, anh nhìn đẹp trai có dáng người cao ráo
đi đầu tiên. Đó chính là vị tổng giám đốc trẻ tuổi – Mộc Duệ Thần.
Mộc Duệ
Thần chăm chú lắng nghe đề nghị của người đi phía sau rồi giơ tay ra hiệu cho
người đó ngừng lại:
“Được
rồi. Hôm nay đem tài liệu chiếu trong phòng họp”.
“Vâng,
thưa tổng giám đốc”.
Lúc họ
đi ngang qua cửa thang máy, đám người ồn ào im lặng ngay lập tức, đồng loạt cúi
đầu cười chào Mộc Duệ Thần khá kính cẩn.
Mộc Duệ
Thần không dừng bước, chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng tới văn phòng. Ngải Ái
bị kẹt trong đám người đó, trong tình cảnh thiếu thốn oxi chẳng nhìn thấy gì.
Bất ngờ có một gót chân giày cao gót giẫm lên chân cô đau thấu xương, cô la
oái: “Ui da, đau quá!” [Mình cũng từng bị… đau… khủng bố'>
Do quá
bất ngờ nên cô nói bằng tiếng Trung Quốc. Người vừa nãy giẫm chân côi rốt rít
xin lỗi. Ngải Ái quơ quơ tay nói không sao.
Tiếng
la đó chỉ thoáng qua vài giây sau đó bị không khí ồn ào bao trùm.
Bước
chân Mộc Duệ Thành đột ngột dừng lại. Anh quay đầu hỏi trợ lý: “Lúc nãy anh có
nghe được gì không?”
Trợ lý
không hiểu gì:
“Tổng
giám đốc nói sao…”
“Không
có gì!”
Mộc Duệ
Thần cau mày, sau đó tiếp tục rảo bước nhưng trong lòng nghĩ ngợi. Lâu không
gặp cô ấy, vậy tao mình lại loáng thoáng nghe tiếng cô ấy ở đây?”
Anh khẽ
cười rồi bước nhanh về phía trước.
Lúc vào
trong phòng, thư ký cầm đồ được xếp ngay ngắn bước vào.
“Tổng
giám đốc, đây là đồ quản gia Mộc đưa tới”.
“Được
rồi”
Anh
không ngẩng đầu lên nhìn, tiếp tục tập trung làm việc.
Cô thư
ký xinh đẹp thở dài. Tổng giám đốc vừa trẻ tuổi vừa tài giỏi tại sao lại không
có cảm giác gì với phụ nữ đẹp? Cô ngày nào đi làm cũng trang điểm và mặc đồ
thật đẹp để quyến rũ tổng giám đốc nhưng anh lại không ngó ngàng tới cô dẫu chỉ
là một lần… Haizzzz….
“Sao
thế?”. Mộc Duệ Thần ngẩng đầu lên, mặt không vui. “Còn chuyện gì nữa?”
“Dạ,
không!”
Thư ký
An Na mỉm cười rạng rỡ rồi yểu điệu đi ra ngoài.
Mộc Duệ
Thần đăm chiêu, mở bộ quần áo ra. Anh nghĩ ngợi rồi bấm nút gọi tới quầy tiếp
khách:
“Lúc
nãy ai tới đưa đồ?”
“Một cô
gái người châu Á có đôi mắt to, làn da trắng nõn và dáng người nhỏ nhắn”.
Lòng
Mộc Duệ Thần nôn nao:
“Đến
đây khi nào?”
“Khoảng
năm phút trước ạ!”
“Được
rồi!”
Tít.
Ngắt cuộc gọi.
Mộc Duệ
Thần cong môi cười. Bé con, em trốn đâu cho thoát?
*************
Đinh!
Thang
máy mở ra, đám người như ong vỡ tổ ùn ùn đi vào trong. Như nước chảy bèo trôi,
Ngải Ái cũng bị cuốn vào bên trong.
Cô bon
chen trong một góc thang máy, nhìn con số nhảy nhót đợi xuống được tầng dưới
cùng.
Điện
thoại chợt đổ chuông. Vừa cầm lên nhìn thấy số Mộc Duệ Thần, Ngải Ái liền cuống
quít.
“A…lo…”
“Đi lên
trên!”. Ra lệnh. “”Ba phút, phải xuất hiện trước mặt tôi”.
“Cậu
nói gì!”
Ngải Ái
tròn xoe mắt ngạc nhiên. Tại sao Mộc Duệ Thần lại biết việc cô có mặt ở công ty
nhanh như vậy nhưng vẫn thấy rất khó chịu trước thái độ ra lệnh của anh. “Mơ
đi. Tôi giờ ở biệt thự rồi. Từ đây đi tới công ty cậu mất cả tiếng. Giả sử có
phép thuật hay chổi bay, ba phút cũ