
Mộc Duệ Thần, người con gái của mày, tao phải
đưa đi”.
Anh
không hề muốn cướp cái vị trí thừa kế của Mộc Duệ Thần… Mà là…
Ánh mắt
anh chợt tối đi. Mộc thị qua năm trăm năm đã sớm mục nát, nên bị hủy diệt.
Muốn
hủy diệt cả một dòng họ không phải là điều dễ dàng nhưng triệt tiêu hy vọng của
họ thì anh tin mình có khả năng làm được. [Mộc gia là một dòng họ rất đáng sợ…'>
Thu hồi
tầm mắt, anh quay cửa kính lên, nhấn ga, tiếng động cơ ô tô “brừm” khởi động.
Vù…
Chiếc ô tô lao vút như tên bắn trong tiếng gió rít qua thẳng tiếng về phía
trước để lại điểm xuất phát một tầng bụi. Tốc độ của xe cực nhanh, loáng một
cái người ta không nhìn thấy đâu nữa.
************
Ngoái
đầu nhìn Ngải Ái đang nằm ngủ say trên hàng ghế sau, Mộc Dịch Triệt bật cười.
“Quá
nhẹ dạ cả tin, bé ngốc vẫn hoàn ngốc…”
Ngốc
cũng tốt, cho dù bé có ngốc thế nào đi nữa thì hôm nay anh cũng đã thắng.
Anh
thắng vì sẽ làm cho Mộc gia nếm mùi bị sỉ nhục, và càng thắng lớn khi đoạt được
người con gái Mộc Duệ Thần thấp thỏm chờ đợi tận năm năm, ha ha! Mình đã thắng.
Anh
hếch cằm lên, mặt rạng rỡ, tăng tốc thẳng tiến ra sân bay.
Nhìn cô
gái phía sau qua gương trong xe, dáng người xinh xắn bên dưới áo khoác để lộ ra
bờ ngực căn tròn ẩn hiện, đôi chân dài thon thả dưới lớp quần jean, gương mặt
của cô lúc ngủ say với vẻ biếng nhác nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Anh rất
muốn được nếm thử mùi vị của bé con ngay bây giờ.
Đùng!
Một
tiếng vang lớn. Bầu trời đánh sét, cắt xoẹt màn đêm, sau đó sấm sét rền vang,
mây đen cuồn cuộn kéo tới.
Mộc
Dịch Triệt cau mày, giảm tốc độ:
“Trời
sắp mưa?”
Vừa dứt
lời, trời bắt đầu đổ mưa như trút nước, trên thân xe và cửa xe bị nước mưa tạt
vào độp độp.
Lòng
anh xuất hiện một điềm báo không lành.
Tất cả
mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió. Anh bí mật ẩn trong khách sạn từ sáng sớm,
sau khi Mộc Duệ Thần đến để giải tán các vệ sĩ của Mộc gia, chờ thời cơ, nhẩm
tính thời gian và vào phòng đưa bé con đang ngủ say ra khỏi khách sạn để nhanh
chóng lên máy bay rời khỏi Mỹ, trở về Nhật.
Anh và
phe của cha trong Mộc gia đã mở rộng lĩnh vực nhân sự ở Nhật, đó chính là địa
bàn của anh. Cho dù Mộc Duệ Thần có tìm đến, anh tự tin vẫn có thể giấu được cô
bé không để lại bất kỳ dất vết này.
Kế
hoạch không liền mạch do ý trời.
Nhưng
bây giờ… mọi việc đã tiến triển quá thuận lợi, nên anh nghĩ có lẽ không có điềm
xấu nào ở đây.
Mưa lớn
nhanh chóng bao trùm cả thành phố xa hoa trụy lạc, người đi đường càng lúc càng
vắng, chỉ còn chiếc xe ô tô lao vút trên đường như muốn chạy đua với thời gian.
Những
cơn mưa lớn chỉ bất chợt mới trút xuống thành phố New York, Mộc Dịch Triệt thấy
bất mãn, anh đã tính toán chưa thật sự kỹ lưỡng, bỏ qua yếu tố thời tiết, kết
quả là máy bay không thể cất cánh.
Bấm số,
Mộc Dịch Triệt ra lệnh với đầu dây bên kia.
“Hôm
nay không được. Tạm thời thủ tiêu”.
Anh
muốn lái xe suốt đêm đưa cô tới một thành phố khác để tạm lánh.
Đầu dây
bên kia im lặng hồi lâu không lên tiếng, Mộc Dịch Triệt thấy lạ liền nói:
“Trước
tiên cứ vậy đã. Khi nào cần tôi sẽ liên lạc”.
Đang
định ngắt cuộc gọi thì bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn quen thuộc.
“Mộc
thiếu gia, mưa gió bão bùng và khuya thế này, cậu còn muốn đi đâu, rất không an
toàn. Nếu cậu xảy ra chuyện ở Mỹ, phụ thân cậu tới đây chấn vấn thì thật đáng
ngại”.
Mộc
Dịch Triệt dừng tay, nhăn trán:
“Mộc
Giản?”. Vậy là chính họ ra lệnh máy bay không được phép cất cánh.
“Mộc
thiếu gia lúc nhỏ thường gọi ta là chú Giản, sao giờ lại gọi ta xa lạ vậy”. Vẫn
là giọng nói khàn khàn ôn tồn của Mộc Giản. “Mộc Giản, tôi khuyên cậu nên sớm
đưa người quay lại…”
“Nếu
như tôi không đồng ý?”
“Không
đồng ý cũng có thể được. Tất cả sẽ đúng như cậu mong muốn”. Mộc Giản cười cười.
“Có điều, cậu chủ nhờ tôi chuyển lời tới cậu, ha ha, lúc lái xe lưu ý nhìn ra
đằng sau”.
Mộc
Dịch Triệt biến đổi sắc mặt, nhìn gương chiếu hậu thấy có cả chục chiếc ô tô
màu đen đang đuổi theo phía sau như những hồn ma đáng sợ.
“Đồ cáo
già!”
Mộc
Dịch Triệt rủa thầm, khởi động xe, chiếc xe điên cuồng lao như bay.
Chỉ với
ít phút gọi điện, Mộc Giản đã nhanh chóng dò ra được vị trí của anh. Anh đã
quên mất một điều rằng, thế lực anh phải đối đầu không chỉ có một mình Mộc Duệ
Thần mà cả Mộc gia.
Những
người trong Mộc gia đều sống tới từng đấy tuổi và tất cả đều là cáo già!
Mẹ
kiếp. Anh đã quá bất cẩn.
*************
Chiếc
xe lao nhanh tron mưa gió, kỹ thuật lái xe của anh luôn luôn tốt, nhanh, ổn
định và lúc nào cũng có thể bỏ xa bất kỳ ai.
Những
chiếc xe ô tô màu đen liều lĩnh đuổi theo đằng sau, dùng tất cả công suất để có
thể bắt kịp tốc độ Mộc Dịch Triệt, vì nếu quay về tay trắng họ không biết sẽ
phải đối mặt với loại hình phạt nào của cậu chủ.
Mộc gia
không bao giờ nuôi cơm không ai!
Trời
mưa tầm tã, không thể nhìn rõ được con đường trước mặt nhưng không ai dám giảm
tốc độ cho dù đó chỉ là một giây.
Hàng
dài xe thể thao màu đen cách chiếc xe màu bạc không xa nhưng vẫn không cách nào
có thể đuổi kịp.
Mộc
Dịch T