
nhìn Ngải Ái, Ngải Ái quay mặt nhìn sang hướng khác.
Thanh
Dạ nhìn chằm chằm vào Mộc Dịch Triệt đang đưa mắt nhìn Ngải Ái, mặt liền tái
mét.
Cố bình
tĩnh lại, Thang Dạ nói với người đối diện:
“Thiếu
gia… Người đã đưa tới rồi, giao cho ngài”.
“Cất
cánh đi”.
Bắc Hàn
đứng dậy nhìn vẻ mặt của Mộc Dịch Triệt và vẻ mặt kinh ngạc của Ngải Ái, cười
nói:
“Chúng
tôi muốn dự lễ đính hôn của người thừ a kế Mộc gia, dĩ nhiên cần phải có người
dẫn đường đúng không? Huống hồ, xung quanh hòn đảo đó có rất nhiều vệ sĩ canh
gác nên rất khó vào. Thanh Dạ, sao không rót nước mời khách quý Mộc thiếu gia?”
Thanh
dạ cắn môi, lui xuống.
Mộc
Dịch Triệt quét mắt nhìn Bắc Minh Hàn thấy anh ta ngồi xuống bên cạnh Ngải Ái,
cười nhạt, không nói gì.
“Bắc
Minh… Hàn”.
Anh
nghe tiếng Ngải Ái thì thào tự nói với mình. “Bắc Minh Hàn là sao?”
“Chây Á
có hai thế lực hùng mạnh, Nam cung và Bắc Minh”. Mộc Dịch Triệt cố ý nói nhỏ,
ghé sát vào Ngải Ái. “Bé con, Bắc Minh là một thế lực nguy hiểm, am hiểu chuyên
sâu thuật thôi miên và những chiến thuật tâm lú, anh đoán anh ta có âm mưu và
mục đích gì đó, em đừng để bị hắn dẫn dắt”.
“Anh ta
chỉ giúp tôi tới đó”. Ngải Ái thấp giọng phản bác. “Là do tôi kiên quyết muốn
đi gặp Mộc Duệ Thần”.
“Trong
lòng anh ta nghĩ gì ai mà biết được”. Mộc Dịch Triệt nắm tay cô. “Em không thấy
thời gian đưa em đi trùng khớp với thời gian hắn mời anh sao? Anh đoán Bắc Minh
Hàn đã sớm sắp đặt tất cả”.
Những
lời của Mộc Dịch Triệt nhằm cảnh báo cho Ngải Ái.
“Ý anh
là Bắc Hàn muốn dùng thuật thôi miên để tôi chủ động muốn đi Mộc gia?”
Cô nhìn
Bắc Hàn ngồi cách đó không xa đang chơi đùa với chiếc violong. “Tôi không tin,
anh ta không phải là người như thế, anh ta chỉ muốn giúp tôi mà thôi… huống hồ”
“Hắn ta
giấu diếm thân phận thực sự của mình nhiều năm như vậy, tại sao em không ghét
hắn?. Mặt Mộc Dịch Triệt u uất. “Có câu này em đã nghe qua chưa, tâm càng độc
càng giỏi che giấu, bé con, em đừng tin tưởng hắn, hãy cảnh giác với hắn ta”.
Ngải Ái
trong lòng bắt đầu thấy bất an.
“Ý của
anh là… không được tin tưởng bất kỳ ai bên cạnh tôi?”
“Đúng
thế, ai cũng không được tin”. Mộc Dịch Triệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. “Kể
cả anh”.
Cô lờ
mờ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt chân thành của Mộc Dịch Triệt, nhíu mày,
không nói được câu nào.
Đúng
rồi, Mộc Dịch Triệt đang nhắc nhở cô, cô sẽ không chỉ gặp được Mộc Duệ Thần, mà
cô còn phảo đối mặt với những âm mưu to lớn và chiến tranh, đó là cuộc chiến
giữa Bắc Minh và Mộc gia…
Mà cô,
có lẽ là vật hy sinh trong cuộc chiến này, không chỉ cô mà có lẽ còn rất nhiều
người…
Máy bay
bắt đầu cất cánh, Mộc Dịch Triệt đập vai mình.
“Nếu
mệt thì dựa vào vai anh mà ngủ”.
Ngải Ái
đột nhiên rùng mình. “Lạnh quá”.
Mộc
Dịch Triệt vươn tay ôm cô. “Anh ôm em ngủ, sẽ không lạnh nữa”
“Không
phải tôi thấy lạnh”. Ngải Ái đưa mắt nhìn ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người.
“Là người tình của anh đang muốn giết tôi bằng mắt kìa”.
Anh bật
cười. “Anh không dám dính vào cô ấy, cô ấy đóng vai ác”.
Ngải Ái
ừ một tiếng, dựa đầu vào vai Mộc Dịch Triệt, nhắm nghiền mắt.
“Hai
năm rồi không gặp”. Anh điều chỉnh tư thế để cô thoải mái ngủ. “Sao em không
tâm sự với anh”.
“Ừ…”.
Cô chun mũi, quát. “Nói xàm, rõ ràng mấy ngày trước gặp nhau rồi, Mạnh Á
Xuyên”.
Anh
không nói gì, nhìn chằm chằm vào cô ngây ngô người:
“Chuyện
xảy bảy năm trước, anh bức bạn thân nhất của em phải uống thuốc,… Anh xin lỗi”.
“Tôi…”.
Ngải Ái chớp mi mắt, ngẩng đầu lên. “Không trách anh nên anh không phải xin lỗi
tôi”.
Chú
Thang…
Trong
nhà Thang Tiểu Y cô đã xem ảnh gia đình của họ, người đàn ông đứng giữa cười
rất xán lạn, cùng với người trong ký ức của cô, giống nhau.
Có rất
nhiều chuyện cô đã bắt đầu hiểu ra.
Thang
Tiểu Y từng nói rằng đã có cam kết giữa Mộc Duệ Thần và cô ấy, cô đã hiểu ra.
Thang
Tiểu Y muốn hy sinh bản thân mình để bù đắp những sai lầm… Cho nên… Không thể
đổ lỗi cho ai cả…
“Chuyện
của tôi, anh cũng biết phải không?”. Cô hỏi. “Lý do những người thân của tôi
chết, chuyện trong phòng thí nghiệm của Mộc gia xảy ra với tôi…”
“Ừ”.
Anh thấp giọng nói. “Anh biết tất cả”.
Ngải Ái
cười. “Mộc Duệ Thần nói quả không sai, tôi quá ngốc, bị lừa hoài mà không biết,
thật sự rất ngu ngốc”.
“Em có
hận Mộc Duệ Thần không?”
Cô im
lặng.
“Không
trả lời tức là hận?”
Cô vẫn
không trả lời.
Mộc
Dịch Triệt lấy từ trong người ra một khẩu súng tinh xảo đặt vào tay Ngải Ái.
“Cầm đi, sẽ có lúc dùng nó để tự vệ”.
Ngải Ái
nhìn khẩu súng, cất đi.
*************************
Máy bay
bay trên bầu trời xanh, Mộc Dịch Triệt nói với Ngải Ái phải mất mười mấy tiếng
đồng hồ mới đến nơi, nói cô có thể ngủ nhưng cô không thể nào chợp mắt được.
Trong
đầu không ngừng vang lên câu hỏi của Mộc Dịch Triệt.
Em có
hận Mộc Duệ Thần không?
Cô nên
hận anh, hận thằng bé xuất hiện mười mấy năm trước, vốn tưởng bất ngờ gặp mặt
là tốt đẹp, không ngờ những vết máu đỏ thẫm chảy đầm đìa khiến người khác không
dám nhìn.
Người
họ Ngải, cả nhà họ Ngải đ