
o đen và quần sáng màu với vẻ mặt ngây ngô kiêm lỳ lợm, kiêu ngạo.
Người
đó bây giờ đang đứng trước mặt cô, cách không quá mười mét.
Mộc Duệ
Thần đứng dựa người vào tường, ánh mắt tức giận nhưng vừa nhìn thấy Ngải Ái
liền tươi cười ngay.
Nhưng
đằng sau nụ cười đó là đôi mắt muốn bay tới cắn xé cô ra như con sư tử đói
khát.
“Sao
thế Tiểu Ái?”. Đi cùng với Tiểu Ái ra tới cổng trường, Thang Tiểu Y chợt dừng
lại hỏi: “Chẳng phải cậu nói là cậu muốn giờ làm thêm à?”
“Thang
Thang, tớ đoán tớ nên ăn trái bạch quả”. Cô chưa già mà đã lẩm cẩm rồi, không
nhớ gì tới Mộc Duệ Thần.
“Ủa,
bạch quả hả? Nhà tớ có nè. Để ngày mai tớ đem lên trường cho cậu. Mẹ tớ nói quả
đó bổ não lắm. Tớ trí nhớ kém nên tớ với bà tới hay ăn lắm. Ha ha ha. Cậu cũng
muốn ăn ha…”
“Thang
Thang”. Ngải Ái quay đầu như một cái máy cười với Thang Tiểu Y. “Tớ khuyên cậu
để tránh bị liên lụy, đứng cách xa tới mười mét…”.
“Haizzzz,
đúng là Mộc Duệ Thần rồi”. Thang Tiểu Y nhìn thấy Mộc Duệ Thần đang thong thả
đi tới vẫy tay nhảy nhót. “Em tới đón Tiểu Ái à?”
Mộc Duệ
Thần đi tới đứng trước mặt các cô, đưa đôi mắt rạng rỡ lấp lánh. “Ừ! Tôi đi đón
chị ấy”.
Thái độ
dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, khóe miệng còn hơi cong lên.
Ngải Ái
nắm chặt túi sách, vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa cảm thấy khủng khiếp.
Cứ ở
trước mặt Thang Tiểu Y, xuất hiện một Mộc Duệ Thần mà cô không hề biết.
Thang
Tiểu Y đẩy Ngải Ái tới lên trước mặt Mộc Duệ Thần:
“Tiểu
Ái muốn đi làm thêm ở cửa hàng pizza, Tiểu Thần giúp chị đưa chị ấy đi há”.
Mộc Duệ
Thần gật đầu, cười:
“Đi
thôi”.
Quay
sang nhìn Ngải Ái, cậu giơ tay nắm tay cô dắt đi:
“Đứng
ngây ra đó làm gì. Sắp trễ giờ làm rồi. Để tôi đi với chị”.
Nhìn
Thang Tiểu Y vẫy tay chào tạm biệt cả hai, sau đó cậu và cô đi thẳng ra cổng
trường.
Trên
đường đi, Mộc Duệ Thần vẫn nắm chặt tay Ngải Ái không thả ra.
“Tôi…
tôi… hồi trưa phải…”. Ngải Ái ấp úng, không biết phải giải thích thế nào. “Tóm
lại là có lý do chính đáng. Tôi rất rất xin lỗi cậu. Buổi trưa cậu đã ăn gì
chưa?”
Mộc Duệ
Thần im lặng không nói, thẳng tiến về phía trước nhưng đó không phải là đường
Ngải Ái muốn đi.
“Cậu
dẫn tôi đi đâu thế này? Tôi còn phải làm việc!”
Cậu đột
ngột quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô:
“Chị có
chắc là lời xin lỗi của chị là chân thành?”
“A?”
“Không
được đi làm thêm!”. Cậu cau màu. “Chị phải trả giá vì đã thất hứa với tôi”.
“Chính
cậu lúc nãy cũng nói sắp trễ còn gì, sao giờ lại không cho tôi đi. Không
phải…”. Nghĩ một đằng nói một nẻo. Đồ lật lọng. Đúng là cái đồ hư hỏng.
Tất
nhiên những câu nói sau đó cô chỉ nghĩ thầm trong bụng.
“Phải
không nhỉ?”
Mộc Duệ
Thần liếc mắt nhìn cô, tay đặt lên cổ tay cô vuốt ve mấy cái:
“Tôi có
nói thế à? Sao tôi lại chẳng nhớ gì?
Hành
động này giống như đang báo hiệu việc cậu ta sẽ làm tiếp theo với cô. Uy hiếp
hết sức trắng trợn!
Ngải Ái
vội cười tươi rói, lắc đầu cật lực:
“Không!
Cậu chưa nói!”
Mộc Duệ
Thần kiêu ngạo ngẩng cao đầu, một tay đút túi quần, tay kia nắm tay Ngải Ái kéo
đi.
Thằng
nhóc không nói lời nào nên Ngải Ái cũng chẳng dám rước họa vào thân mím môi im
lặng trên đường đi, để mặc cậu ta dắt tay cô đi.
Trên
đường, cả hai thu hút khá nhiều sự chú ý của mọi người.
Một cậu
nhóc mười mấy tuổi đi cùng với một cô nhóc. Cậu nhóc nắm tay cô nhóc kéo đi
nhìn là biết đang ép buộc.
“Này,
Mộc Duệ Thần. Thả tay ra!”
“Ê! Mọi
người đang nhìn đấy”
“Mộc-Duệ-Thần.
Mộc -Duệ-Thần!”
“Cậu
dừng lại được không? Cậu cứ nắm tay tôi kỳ quá đi!”
“Ê, ê,
ê!”
Thằng
nhóc chết tiệt này sao nó mạnh thế!
“Mộc-Duệ-Thần!
Cậu có nghe tôi nói không hả?”
Một
tiếng gầm lớn giận dữ phát ra, Mộc Duệ Thần vẫn giữ nguyên tư thế quay đầu lại:
“Ồn ào
quá!”
Ngải Ái
nhìn xuống tay thấy cổ tay mình đã được cậu ta buông lỏng ra, thoáng kinh ngạc:
“À, tại
tôi gọi mãi mà cậu không trả lời…”. Giọng nói của cô dịu dàng và nghiêm túc.
“Hay là để Thang Thang làm người giám hộ của cậu nhé?”
Mộc Duệ
Thần ngẩng mặt lên nhìn cô chằm chằm:
“Tại
sao chị lại nói thế?”
“Tôi
gọi có thế nào cậu cũng không để ý tới tôi”. Ngải Ái bặm môi, cúi đầu xuống
nói. “Thang Thang… cậu có nghĩ rằng… Thang Thang mới…”
Mộc Duệ
Thần không nói gì, đi tới vòi phun nước ở Quảng trường ngồi trên bậc thềm.
Ngải Ái
từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu:
“Cậu
không phải…”
Mộc Duệ
Thần ngẩng đầu lên.
“Cậu
thích Thang Thang hơn phải không?”. Bĩnh tĩnh nhìn Mộc Duệ Thần, Ngải Ái hơi
buồn giọng nói. “Trong giấy tờ xác nhận, chẳng phải có điều khoản cậu có thể
thay đổi người giám hộ bất kỳ lúc nào sao. Vậy nên … Ai,… Tôi thật hồ đồ, sao
lại không nhớ phải chăm sóc cậu chứ… Cậu có lẽ sẽ thích hợp hơn nếu ở với Thang
Thang…”
Cô thấy
trong giọng nói của mình có hơi hơi kỳ quặc, giống như trong phim tình cảm nữ chính
bùi ngùi chia tay nam chính vậy.
“Cậu
thấy thế nào?”. Ngải Ái nghiêm giọng hỏi. “Tôi đang rất nghiêm túc đấy!”.
“Khát
quá!”. Mộc Duệ Thần nhìn máy bán hàng tự động ở đằng xa. “Mua cho tôi cà phê!”
“Hả!”
Sửng
sốt mất mấy giây, sau đó