
t bạc tai nóng bỏng tay nữa đây.
Mà khi
cô còn chưa kịp có phản ứng gì thì cậu đã chạy tới quầy thu ngân chìa ra chiếc
thẻ tín dụng sáng choang:
“Tính
tiền!”
Tất cả
mọi người đều ngây người, ngay cả cả thu ngân đứng ngay quầy cũng hoảng sợ
trước ánh mắt hung hăng của Mộc Duệ Thần, vội cầm lấy thẻ quét vào máy, khom
người:
“Cảm ơn
quý khách! Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới!”.
Mộc Duệ
Thần quay đầu liếc mắt nhìn Ngải Ái một cái, không nói một câu đi thẳng ra cửa.
Ngải Ái
trơ mắt ngồi chống đỡ lại những ánh mắt nhìn cô như nhìn một con quái vật. Sau
đó đứng bật dậy xách túi chạy biến ra cửa.
Cảm
giác bị sỉ nhục len lỏi vào trong lòng.
Đồ quá
đáng!
Cậu ta
vô lễ, cô có thể nín nhịn.
Cậu ta
kiêu ngạo, cô có thể nín nhịn.
Cậu ta
làm trời làm đất, cô có thể cho cậu ta chỉ là một đứa trẻ mà không chấp.
Nhưng
giờ cậu ta lại làm chuyện như thế với cô.
Cậu ta
chưa bao giờ nghĩ tới cảm giác của cô, từ trước cho tới bây giờ đều như vậy.
Mộc Duệ
Thần kiêu ngạo, Mộc Duệ Thần không ai theo kịp, cơ bản không coi cô ra gì.
Bởi vì,
thằng nhóc đó dám để lại cô một mình ở đó.
Ngải Ái
chạy ra tới cửa, nhìn thấy Mộc Duệ Thần đứng dưới gốc cây cổ thụ. Ánh mắt của
cậu ta thật khó hiểu.
Đôi mắt
hằn những tia đỏ…
Cô cắn
môi chạy hướng ngược lại với chỗ cậu ta đứng, không quay đầu nhìn lại, chạy tới
một góc trong công viên, ngồi dưới bụi cây xanh ngắt mới thả bờ môi ra.
Cô
quăng túi xách xuống đất, vục mặt vào giữa hai chân, cả người run run.
Trong
đầu cô chỉ nghĩ tới việc phải chạy đi, trốn khỏi những ánh mắt đó.
Trong
cửa hàng, Mộc Duệ Thần đã bỏ cô lại đó và cũng không hề quay lại, không hề giải
thích. Điều này, khiến cho lòng Ngải Ái rất bức rứt khó tả.
Không
những gây họa lại còn kiêu ngạo bỏ đi….
Hai tay
vòng quanh đầu gối, Ngải Ái ngẩng mặt lên nhìn về phía trước thì thầm:
“Mộc
Duệ Thần. Tôi không thể chọc tức cậu. Tôi chỉ có thể né tránh cậu mà thôi…”
Lời tác
giả: Có việc về trễ nên tiến độ viết hơi chậm. Các bạn yêu đừng trách tớ nha.
Tối nay chắc chắn có chương nữa…
Trong
lòng buồn mênh mang…
Rất
muốn khóc…
Ngải Ái
cong môi, cười hích một cái tự giễu bản thân…
Địa vị
giám hộ gì chứ, cặn bã, rác rưỡi. Sẽ không gặp lại Mộc Duệ Thần nữa. Không cần.
Tôi không cần.
Không
cần bất kỳ cái gì nữa…
Ngẩng
mắt lên, hai má đã giàn giụa nước mắt.
Cô nghĩ
vậy và nắm chặt những ngón tay…
Nhưng
lại không thể đứng dậy vì không có dũng khí để đi gặp cậu ta, nói với Mộc Duệ
Thần rằng cậu hãy đi đi.
Không
biết từ lúc nào bầu trời đã tối sầm, đen tuyền và kỳ ảo.
Ngải Ái
quyết định phải nói lời chào tạm biệt với Mộc Duệ Thần, kiên định đứng lên,
phủi phủi cỏ, đi thẳng về phía trước.
“Tiểu
Ái!”. Có tiếng gọi vang lên sau lưng cô, trong giọng nói có cả sự vui mừng.
Ngải Ái
quay đầu lại, nhất thời giật mình một cái, giọng cô kinh ngạc lộ rõ:
“Chu…
Lớp trưởng…” [Đây chỉ là bản edit thô thôi, sẽ tiếp thu mọi ý kiến để sửa. Sau
này edit hết sẽ chỉnh lại từ đầu tới cuối để nhờ người ta làm ebook nữa'>.
“Lớp
trưởng… sao lớp trưởng lại ở đây?”. Ngải Ái đưa tay quẹt nhanh nước mắt, miệng
cười rạng rỡ.
“Câu đó
đáng lẽ phải để tớ hỏi cậu chứ!”. Chu Thế Dương lấy khăn giấy từ trong túi ra
đưa cho Ngải Ái. “Khóc sưng cả mắt, lại còn núp dưới bụi cây. Có chuyện gì xảy
ra đúng không?”
“Không
có chuyện gì cả. Không có chuyện gì cả”.
Cô cầm
khăn giấy sụt sịt hỉ mũi.
“Tớ bị
gió cát bay vào mắt í mà!”
“Không
quen nhìn cậu khóc!”
Chu Thế
Dương cúi người, nhìn hai má ửng đỏ của cô:
“Trước
giờ toàn thấy cậu rất vui vẻ khi ở bên Tiểu Y. Lúc cậu cười, nhìn cậu rất đẹp!”
Hả…
Ngất mất…
Ngải Ái
nghe như có tiếng ném đá xuống mặt hồ đang phẳng lặng.
“Ai bắt
nạt Tiểu Ái. Cậu nói cho tớ biết đi. Tớ sẽ đi lấy lại công bằng cho cậu”.
Cậu xăn
tay áo lên, làm bộ hung dữ. Ngải Ái nhìn thoáng qua, làn sương mù trong lòng
tan đi và bị vây lấy trong cảm giác hạnh phúc.
Có thể
sóng vai đứng cạnh lớp trưởng Chu, được cậu quan tâm và cùng cười với cậu. Như
vậy đã hạnh phúc lắm rồi.
Mộc Duệ
Thần…
Có lẽ
không nên để cậu ta chiếm vị trí quan trọng trong cuộc sống của cô. Vì cậu ta
mà rơi nước mắt. Thật ngu ngốc!
Ngải Ái
thở dài, nắm chặt tay nhìn Chu Thế Dương mỉm cười:
“Không
sao đâu, lớp trưởng. Giờ cũng tối rồi. Tớ về đây!”
“Để tớ
đưa cậu về!”
“Ơ…
không cần đâu. Nhà tớ gần đây thôi mà!”.
“Ồ,
chẳng sao. Tớ đang rãnh!”
“Ơ…
mà…!”
“Đi
thôi!”
Cậu bất
ngờ nắm tay cô, kéo đi. “Cậu luôn thế này với tớ, lần nào cũng từ chối tớ, tớ
buồn lắm!”
Buồn…
ư?
Cậu ấy
vì cô mà buồn ư?
Hơn thế
nữa, lúc này đây… đang nắm tay…
Ngải Ái
sửng sốt:
“Tớ
không có… từ chối cậu!”
Tớ
còn có nhiều điều rất muốn nói với cậu. Sao tớ lại từ chối cậu cơ chứ!
“Thôi,
đừng nói nữa. Để tới đưa cậu về nhé!”
Cậu dắt
cô tới xe đạp, ngồi lên trên cười sảng khoái:
“Cậu
ngồi lên đi. Đảm bảo trình lái xe của tớ rất lụa nhưng phải chớ ôm chặt tớ
đấy!”
Ngải Ái
ngượng ngùng ngồi lên xe. Nhưng vẫn không dám dang tay ôm Thế Dương đang gần
trong gang tấc. Bởi vì… như vậy