
…
Cánh
cửa mở ra, Anh Vũ ngơ ngác nhìn vào trong, kiến trúc ngôi nhà thật đẹp, nó được
xây dựng theo lối kiến trúc châu Âu cổ điển. Dẫn cô bé lên cầu thang đến lầu
ba, Leo mở tung cánh cửa gian phòng rộng nhất, cũng chính là phòng của cậu. Trong
căn phòng là một màu trắng chủ đạo, rèm cửa trắng, đồ dùng pha lê trắng, đèn
chùm cũng mang một màu trắng tinh, đúng là căn phòng mang phong cách của Leo. Cậu
đi tới mở toang cửa sổ ra, một cơn gió nhẹ ùa vào căn phòng, mang theo hương
thơm dịu nhẹ của hoa hồng xanh, Anh Vũ vui vẻ bước tới bên cửa sổ, ngay bên dưới
là mặt biển xanh biếc, một vài tiếng sóng dào dạt vọng lên. Leo đi lại phía sau
Anh vũ dựa tay lên bục cửa sổ.
-Khi
mẹ anh còn sống, gia đình anh đã ở đây một thời gian dài, nhưng năm 9 tuổi mẹ
anh bị bệnh rồi mất, bố và anh đã dọn lên thành phố sống để tiện cho công việc
làm ăn của ông ấy, anh rất ít khi ghé về thăm lại ngôi nhà này, nhưng anh quyết
định rồi, sau này cưới em, anh sẽ dọn về đây.
-Cưới
? Không phải sau này anh sẽ lấy Sa Lệ sao ? Bố cô ấy còn coi anh như con rồi
mà…Anh Vũ nhìn lại cậu dò xét. Thật lòng thì cô cũng không tin như vậy, vì hôm ở
nhà hàng chỉ có ông ta tự biên tự diễn mà thôi. Nhưng cô vẫn muốn nghe chính
Leo phủ nhận điều này.
-Sa
Lệ là bạn thân của anh từ nhỏ, giống như em và thằng tóc vàng hoe vậy, người mà
anh yêu là em, sau này anh nhất định sẽ lấy em làm vợ !
Leo
cầm hai tay cô bé kéo lại sát mình hơn, Anh Vũ thì hơi đỏ mặt, cô bé cố quay đi
ấp úng..
-Em…chưa
đồng ý lấy anh mà. Anh là đồ bá đạo, toàn bắt nạt em….em… không lấy anh đâu…
-Muộn
rồi cô bé ! Leo nhìn cô cười tinh quái, bàn tay cậu nâng nhẹ cằm Anh Vũ lên.-Em
đã nhận bông hoa hồng xanh của anh, từ lúc đó thì em đã là của anh rồi, em
không biết hoa hồng xanh trong nhà họ Hoàng là biểu tượng của việc cầu hôn sao
?
-Hả
? ?????
Cầu
hôn ?????Anh Vũ nhìn cậu sượng người, biểu tượng của sự cầu hôn ư? đó là bí mật
của dòng họ cậu, cô biết thế quái nào được chứ, cô chỉ biết là hình như mình đã
bị sập bẫy rồi…
-Em
đã nhận rồi, còn vui vẻ để anh cài lên ngực nữa, em là vợ chưa cưới của anh. Em
không thoát được đâu, Anh Vũ ! Leo kéo cô bé lại gần mình hơn, khuôn mặt cậu
cúi sát xuống khuôn mặt đang đỏ bừng bừng của Anh Vũ, cô bé thì cố đẩy cậu ra một
cách yếu ớt…
-Em…
không hề biết chuyện này…Leo…anh không thể bắt em…
-Nụ
hôn đầu tiên của em cũng trao cho anh rồi, em vẫn còn ý kiến gì sao ?
Leo
nâng cằm cô bé lên sát mặt cậu hơn, đôi mắt đen thẳm đang nhìn cậu bối rối, đôi
môi nhỏ phớt hồng mấp máy như muốn nói điều gì mà không nên lời. Leo mỉm cười,
không ngờ Anh Vũ đanh đá lúc xấu hổ nhìn lại đáng yêu như vậy…
-Cái
đó…cái đó…không tính…
Anh
Vũ lắp bắp, cả đầu cô quay cuồng, phải làm sao thoát ra khỏi cảnh tượng xấu hổ
này đây…
Chụt
!
Leo
cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô bé, một nụ hôn ngọt ngào kéo dài hơn lần trước. Anh Vũ giật mình, cô bé
cố giẩy dụa thoát ra khỏi Leo, khuôn mặt đỏ bừng bừng, nhưng hai cánh tay bé nhỏ
của cô vẫn bị Leo giữ chặt…
-Leo…!!!!!
Anh làm gì vậy? sao anh dám…
-Hơ
? Leo nhìn cô bé đang giận dữ với ánh mắt ngây thơ trong trắng trợn, mỉm cười.-Tại
em bảo nụ hôn lần trước không tính, nên anh hôn lại, vậy lần này tính chứ ?
-Anh
là đồ đáng ghét !!!! LEO !!!! 3h00
chiều….
-Anh
hai, em mới đi học về !
Anh
Vũ và Leo vừa bước vào đã nhìn thấy Khôi Vỹ đang chống cằm nhìn hai người chằm
chằm. Liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, anh nhìn sang hai đứa thắc mắc.
-Hôm
nay mấy giờ em tan học vậy, Anh Vũ? ham chơi quên mất đường về nhà luôn, giỏi lắm
!
-Anh
hai, em chỉ …
-À…Hình
như tháng này em đã bị trừ hết ½ lương rồi thì phải, hôm nay em về trễ trốn việc,
vậy thì…
Khôi
Vỹ vừa lấy cuốn sổ vừa vui vẻ ghi ghi chép chép cái gì đó. Anh Vũ vội lao đến giật
phăng cuốn sổ khỏi tay anh, đúng là đồ ông chủ xấu xa, lúc nào cùng canh chừng
để trừ lương nhân viên của mình.
-Em
không trốn việc, bây giờ em sẽ làm gấp đôi. Anh không được trừ lương của em!
-Anh
Vỹ, là em rủ Anh Vũ đi chơi, nên bây giờ em sẽ giúp cô ấy phụ quán làm việc !
Anh không cần trừ tiền lương của cô ấy đâu.
Leo
vừa vất ba lô sang một bên vừa xăn tay áo vào cuộc, cũng may lúc này quán trà
đang đông khách nên Khôi Vỹ không có thời gian làm khó dễ hai đứa nhóc, và nhờ có
Leo giúp đỡ nên công việc cũng suôn sẽ hơn mọi ngày…
-Ôi,
anh tóc đỏ đó nhìn cool quá…
-Anh
ấy là nhân viên mới sao ?
-Đẹp
trai quá, không thua kém gì anh Khôi Vỹ cả…
Mấy
cô nữ sinh nhìn theo Leo trầm trồ, dường như vẻ đẹp trai của cậu đi đâu cũng
thu hút được mọi ánh mắt của các cô gái, mấy cô bạn đó sau khi gọi món còn nhiệt
tình xin cả số điện thoại và địa chỉ facebook của cậu, Khôi Vỹ có vẻ hài lòng,
dù sao hôm nay nhờ Leo mà Windy mới hút thêm được một số đông khách…
-Anh
hai ! Thấy Leo làm việc thế nào ? Anh còn dám trừ lương của em không hả ?
Anh
Vũ đi tới quầy tiền nhìn Khôi Vỹ thách thức, anh không nói gì, chỉ đưa một khay
nước mới chế biến, ra lệnh:
-Bàn
số ba, nhanh lên !
Anh
Vũ tung tăng mang đi, cái đồ keo ki