
cậu cả. Cậu cũng không cần phải oán trách bản thân mình
vì điều gì cả. Rồi sẽ đến lúc cậu tới nơi của nó thôi. Nhất định sẽ có lúc cậu
gặp lại nó…Cả tớ và cậu…Nhất định…Còn bây giờ cậu phải sống cho thật tốt, sống
thay cả phần của con bé. Cậu phải chứng minh cho nó thấy cậu là người anh trai
tuyệt vời như thế nào. Cậu phải làm cho nó thấy nó hãnh diện vì cậu như thế
nào. Có như vậy cậu mới không phải xấu hổ khi đi gặp lại nó, cậu hiểu chứ ?
Cánh
tay run rẩy của Lãm chợt lỏng ra, cậu buông Anh Vũ ra và hôn lên trán cô bé.
Đôi mắt cậu nhạt nước. Đây là hành động cậu hay làm trước khi tạm biệt em gái
mình. Đưa bàn tay nhỏ nhắn lên gạt vạt tóc vàng hoe trên mặt Lãm ra sau, Anh Vũ
mỉm cười.
-Ổn
rồi, Lãm. Mọi chuyện đã qua rồi. Chúng ta cùng về nhà nhé…
Đám
đông vẫn ồn ào vây quanh ba đứa nhóc. Leo vẫn đứng im nhìn Anh Vũ, cậu không
nghe được gì cả, cậu không biết được gì cả, vì cậu chỉ vừa mới tới thôi. Và điều
duy nhất cậu được thấy là Lãm đang ôm hôn Anh Vũ. Và cô bé thì không có phản ứng
gì…
Chiếc
xe hơi lao đi vùn vụt trên đường….
Anh
Vũ !!!
Trái
tim Leo như bị ai cào nát mỗi khi cậu nhớ đến cái tên này…
Anh
Vũ…
Cậu
cố quên nó đi, nhưng nó cứ hiện lên, mờ ảo trong đầu cậu… Bốp…
Bốp…
Rắc…!!!!!!
Chồng
gạch to đùng nát vụn trước mặt Anh Vũ, người cô bé ướt đẫm mồ hôi, mấy ngày hôm
nay có nhiều chuyện xảy ra quá, Anh Vũ thấy trong người ức chế quá. Hội thể
thao chỉ còn một tuần nữa là bắt đầu rồi. Bây giờ là lúc tập nước rút của cô.
Nhất định phải giành cho được vé vào chung kết, phải giữ cho được ngôi vị vô địch
của trường…
Cạch…
Cánh
cửa phòng tập mở ra, Leo bước vào, nhìn thấy cậu, Anh Vũ hơi bối rối. Còn vụ rắc
rối xảy ra hôm trước nữa, Anh Vũ đã lỡ tay đánh người cô thân của cậu bị thương
ngay trước mặt cậu, chắc Leo đang giận cô lắm. Leo lạnh lùng nhìn cô vài giây rồi
đi ra, cậu không có ý định ở lại tập nữa. Anh Vũ hơi thất vọng, cô không nghĩ
là Leo giận cô đến nỗi không muốn nhìn mặt cô lâu như vậy, cũng đã một tuần rồi,
ít ra thì cậu cũng nên để cho cô cơ hội được giải thích chứ…
-Leo,
Leo ! Chờ tớ với….
Anh
Vũ chạy theo Leo ra bên ngoài. Ngước lại nhìn cô bé, cậu lạnh lùng không nói
gì, điều này khiến Anh Vũ thấy buồn hơn. Có lẽ cậu ấy giận thật rồi.
-Leo,
cậu định đi đâu vậy ? Sắp đến ngày thi đấu rồi, cậu không tập luyện sao ? Anh
Vũ nhìn cậu lựa lời hỏi thăm.
-Tôi
không tham gia thi đấu nữa. Gạch tên tôi khỏi đội Karate đi. Leo quay lại lạnh
lùng, đôi mắt cậu bình thản, khuôn mặt không biểu lộ một chút cảm xúc. Lạnh như
băng.
-Cậu…cậu
nói gì vậy Leo. Anh Vũ nhìn cậu lo lắng, không lẽ Leo giận cô đến mức này sao
?-Sắp đến ngày thi đấu rồi, cậu không thể bỏ ngang như vậy được, đội Karate
không thể thiếu cậu, cậu không thể vô trách nhiệm như vậy được. Leo !
-Tôi
đã nói với cậu tôi là người có trách nhiệm bao giờ chưa ? Leo liếc ngang khuôn
mặt bối rối của Anh Vũ rồi quay bước đi, cô bé vội đi lại nắm chặt cánh tay cậu.
-Leo
! Chờ đã !
-Chuyện
gì nữa ? Cậu cau mày nhìn cô bé .
-Leo….
Tớ…Tớ muốn nói là tớ xin lỗi cậu chuyện hôm trước. Tớ đã sai khi ra tay đánh Sa
Lệ…Anh Vũ nhìn cậu ngập ngừng, Leo vẫn không tỏ ra chút cảm xúc gì.
-Xin
lỗi tôi làm gì ? Nếu muốn xin lỗi thì cậu hãy đi mà nói với Sa Lệ đó. Đừng có
làm phiền tôi nữa. Nói rồi cậu quay bước đi.
-Khoan
đã, Leo ! Anh Vũ vội chạy theo kéo cậu lại.-Leo ! Việc tớ đánh Sa Lệ là tớ sai,
nếu cậu muốn giận thì cứ giận một mình tớ là được, cậu không thể cư xử với mọi
người trong đội Karate như vậy được, cậu là một trong những trụ cột của đội, cậu
bỏ đi rồi thì bọn tớ phải làm sao đây ?
-Đó
không phải việc của tôi. Leo gạt cánh tay cô bé ra.-Đừng làm phiền tôi nữa, tôi
không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.
-Leo
! Leo !
Anh
Vũ gọi với theo, cậu vẫn không dừng lại, mái tóc đỏ rực bay nhẹ trong làn gió,
một mùi hương dịu ngọt của hoa hồng xanh tỏa ra, vậy là Leo đã bỏ đội Karate,
chức vô địch coi như vô vọng rồi. Còn một mình, Anh vũ đứng tần ngần suy nghĩ,
nếu Cát Cát và Minh Nhật mà biết chuyện này chắc họ thất vọng lắm, chỉ vì cô mà
đội Karate bị liên lụy, cô bé cảm thấy cắn rứt quá, phải làm sao để hòa giải với
Leo đây, cô không muốn kết thúc mối quan hệ với người bạn thân một cách lãng
nhách như vậy… -Anh
Vũ ! Sao lại đứng đây, cậu không tập võ sao ?
Lãm
ở đâu đi lại phía cô, hôm nay cậu nhóc đã đi học trở lại, cú sốc và nỗi đau khi
mất đi cô em gái của cậu xem ra nguôi được phần nào rồi. Anh Vũ quay lại nhìn cậu
mỉm cười.
-Tớ
đang tập, sao cậu chưa về nhà ?
- Tớ
có một thứ muốn đưa cho cậu…Lãm ngập ngừng rồi lấy trong túi áo ra một sợi dây
chuyền mặt thánh giá đưa cho Anh Vũ.
-Đây
là…Anh Vũ nhìn sợi dây bạc trước mặt, sợi dây thật đẹp, Lãm thì có vẻ hơi buồn.
-Lẽ
ra tớ muốn tặng cho em gái tớ. Nhưng tớ không kịp…Tớ không thể vất bỏ nó. Tớ
cũng không dám ngắm nhìn nó. Cậu giữ hộ tớ một thời gian được chứ, Anh Vũ ? Lãm
đưa tới trước mặt cô bé, Anh Vũ hơi lưỡng lự, rồi cô bé cũng cầm lên, đeo nó
lên cổ.
-Được
! Tớ sẽ giữ nó giúp cho cậu. Khi nà