
Nhật
thì đưa tay lên cằm suy nghĩ…
-Tớ
có nghe nói điều kiện lớp trưởng đưa ra rồi. Vậy là nếu đánh bại được Anh Vũ tớ
sẽ được hôn cô ấy phải không ?
Cả
ba đứa tròn mắt quay lại nhìn cậu nhóc vừa đặt câu hỏi, thằng nhóc này, mới
chuyển vào chưa đầy một tuần mà nắm bắt thông tin nhanh quá. Nhưng mà câu hỏi vừa
rồi của cậu khiến cho một người không hài lòng.
-Cậu
sẽ đấu với tôi ! Leo quay sang bực bội,
Cát Cát nhìn hai cậu nhóc vui vẻ mỉm cười.
-Đúng….Cậu
sẽ đấu với Leo, nếu cậu thắng, cậu có thể hôn Leo…
-Cậu
im đi ! Cả hai đồng thanh. Rồi Leo đi tới trước mặt Minh Nhật thách thức. Đáp lại
vẻ bực bội của Leo, Minh Nhật vẫn tỏ ra vui vẻ gật đầu.
-Hừm….thắng
cậu là tớ được vào đội ? Vậy bắt đầu đi!!! Vừa nói cậu vừa lùi ra sau thủ thế.
Mấy
người đi đường quay lại nhìn hai người với vẻ hiếu kì, hai cô bạn nhìn nhau thở
dài, hai tên ngốc này, chắc không định đánh nhau ngoài đường đấy chứ…
-Đừng
bày trò nữa, hai thằng ngốc kia. Tớ là đội trưởng hay các cậu là đội trưởng mà
tùy tiện quyết định thế hả ? Nhận hay không nhận thêm thành viên mới là quyền của
tớ. Các cậu có đánh nhau mẻ đầu sứt trán mà tớ không thích thì cũng vô ích
thôi…Cát Cát lên tiếng cảnh cáo, hai đứa nhóc quay sang với vẻ thất vọng, Leo
nhìn Minh Nhật hằn học rồi quay sang Cát Cát cằn nhằn:
-Cậu
muốn làm sao thì làm, lớp trưởng. Nhưng nếu bắt Anh Vũ đấu với thằng nhóc này tớ
sẽ rút tên khỏi đội.
-Hừ
! Cậu trẻ con hơn tớ nghĩ đó Leo. Được thôi, chiều theo nguyện vọng của cậu, tớ
sẽ cho hai cậu đấu với nhau. Cát Cát mỉm cười đưa ra quyết định.
-Hừ
! Tớ chỉ chờ có thế thôi, cậu hiểu ý tớ đó lớp trưởng. Leo mỉm cười quay sang
Minh Nhật thủ thế, quả là một kẻ hiếu chiến.
-Cát
Cát ! Anh Vũ nhìn nhỏ bạn nhíu mày, nhưng đáp lại vẻ lo lắng của cô bé, Cát Cát
mỉm cười trấn an.
-Yên
tâm đi, quay sang hai đứa bạn đang bừng bừng khí thế chuẩn bị lao vào nhau, Cát
Cát mỉm cười gian xảo.-Tớ muốn hai cậu đấu với nhau, nhưng không dùng vũ lực,
hai cậu sẽ thi xem ai là người gan dạ, can đảm và bản lĩnh hơn, Minh Nhật, nếu
cậu thắng Leo, cậu sẽ được vào đội Karate !
-Thi
? Thi thế nào ? Hai cậu nhóc tròn mắt.
-Các
cậu nhìn thấy gì kia không ? Cát Cát vừa nói vừa chỉ tay vào một khu vườn gần đó,
nơi có một cây mận chín đỏ sai trĩu quả. Anh Vũ thờ dài liếc nó, cô biết con nhỏ
gian ác này lại sắp giở trò gì rồi…
-Một
cây mận ? Thế thì sao ? Hai cậu nhóc ngây thơ vẫn tròn mắt thắc mắc…
-Hai
cậu hãy vào đó hái cho tớ một chùm chín nhất, sai nhất. Ai có thể đem ra cho tớ
trước, người đó sẽ thắng !
-Hở
? Như vậy không phải là ăn trộm sao, lớp trưởng ? Leo nhìn cô bé ngơ ngác.
-Không
phải trộm. Cát Cát xua tay.-Chỉ là một trò chơi thử thách lòng can đảm, trí
thông minh và sự nhanh nhẹn của các cậu thôi. Các cậu cũng không chôm chỉa cái
gì to tát cả. Chỉ cần lấy cho tớ chùm mận chín ngon nhất trên cây là được. Thế
nào, làm được chứ? Leo, Minh Nhật !
Cát
Cát khoanh tay trước mặt ngước nhìn trời, nhìn cái bản mặt gian xảo của nhỏ là
có thể thấy trán nó ghi rõ dòng chữ “Mận ơi ! Tới đây !” rồi. Đúng là đồ lớp
trưởng ác quỷ, lợi dụng cả đám bạn thân của mình, thật không thể tha thứ, Anh
Vũ nhíu mày, không thể bắt hai cậu bạn mạo hiểm chỉ vì thú vui nhất thời của nhỏ
được.
-Đủ
rồi Cát Cát…
-Tớ
hiểu rồi ! Chỉ cần lấy được chùm mận ngon nhất đưa tới cho cậu trước Leo là tớ
thắng phải không, lớp trưởng ? Minh Nhật bẻ tay rốp rốp đi lại nhảy lên tường
rào khu vườn.
-Hừm…Không
có việc gì khó, chỉ sợ mình không liều, chơi luôn !!!! Leo cũng nhanh nhẹn chạy
theo, Cát Cát mỉm cười hài lòng.
-Cố
lên hai cậu !!!!
-Cát
Cát, cậu bày trò ác quá, lỡ hai cậu ấy bị chủ nhà ra bắt được thì sao ? Anh Vũ
nhìn hai đứa bạn rồi quay sang Cát Cát lo lắng. Nhưng đáp lại thái độ bức xúc của
cô, nhỏ bạn thân mỉm cười với vẻ thờ ơ.
-Không
cần lo đâu Anh Vũ, nếu có trường hợp đó xảy ra thì tớ đã chuẩn bị sẵn tư thế
chuồn khỏi đây rồi ! Cát Cát vừa nói vừa cúi xuống cột chặt dây giầy.
-Đồ
ác quỷ ! Cậu coi hai cậu ấy là gì thế ?
-Đàn
em ! Không lẽ cậu muốn hai đứa nó đánh nhau bầm dập giữa đường như thế này sao
? Cát Cát vẫn không chịu thua.
Anh
Vũ xịu mặt thở dài, Cát Cát thấy cô nhóc đã đuối lí thì nở một nụ cười hài lòng.
-Vậy
thì im lặng coi hai thằng ngốc trổ tài đi. Lát nữa còn có mận ăn. Nhất cử lưỡng
tiện. Hehe…
Anh
Vũ thở dài quay đi, đúng là lớp trưởng, khả năng xảo biện của nó giỏi không ai
bằng. Nhìn hai cậu bạn đã đi vào khu vườn đến bên cây mận, tim Anh Vũ cứ nhảy
thình thịch trong lồng ngực, cô nhìn quanh lo lắng, hên là không có ai đi ngang
qua đây, nhưng như thế chưa hẳn là an toàn, cô cứ nhìn chăm chăm vào cánh cửa hồi
hộp, không biết nếu chủ nhà bất ngờ đi ra thì Leo và Minh Nhật sẽ thế nào.
Nhưng hai cậu nhóc này có vẻ rất thuận lợi trèo lên cây mận, chùm mận chín đỏ
nhanh chóng nằm trong tay Minh Nhật, Leo cũng không chịu thua, cậu với tay lên
cành cây cao hơn để hái chùm trái chín đỏ mọng hơn. Anh Vũ và Cát Cát bên ngoài
vẫn theo dõi nhất cử nhất động của hai người, hồi hộp….
-Tớ