
i nói nhã nhặn trấn an cô.
Vũ Đồng không dám tin, theo dõi anh. Thái độ của anh thật bất thường
làm ngược lại cô không biết phải như thế nào để ứng phó, cô tưởng rằng
anh sẽ như thường đập bàn, lạnh lùng, gay gắt phản bác cô, ai ngờ anh
lại du hòa làm cho cô nhụt chí giống bóng cao su xì hơi, cũng không kịp
tức giận.
Vũ Đồng không dám tin, theo dõi anh. Thái độ của anh thật bất thường
làm ngược lại cô không biết phải như thế nào để ứng phó, cô tưởng rằng
anh sẽ như thường đập bàn, lạnh lùng, gay gắt phản bác cô, ai ngờ anh
lại du hòa làm cho cô nhụt chí giống bóng cao su xì hơi, cũng không kịp
tức giận.
“Anh đừng nghĩ nói vậy tôi…tôi sẽ tin tưởng anh.”- Vũ Đồng nhắc nhở mình ngàn vạn lần đừng bị bộ dáng ôn nhu của anh ấy lừa
“Những câu anh muốn nói là thật ra anh chỉ hận chính mình không sớm
nói cho em biết mới khiến cho em bị thương.”- hai mắt Kính Hoài trong
suốt, thâm thúy, không hề chớp mắt bên trong tràn ngập tình cảm yêu
thương.
Đối mặt với cái nhìn thâm tình của anh ấy, tay chân Vũ Đồng có chút
long ngóng, không giống anh ấy thường ngày chút nào. Dường như ánh mắt
cùng với tiếng nói dịu dàng trầm thấp đang làm cho cô không tự chủ được, tim đập nhanh hơn, sự phòng ngự lúc đầu bất chợt vỗ cánh bay biến mất.
“Em không nghĩ muốn trở về nông trường để thấy anh cùng Ái Nguyên.”
Trong lòng Vũ Đồng có rất nhiều nghi vấn, cô muốn đem hết tất cả nói
ra, biết rõ ràng đây là cơ hội duy nhất của cô nhưng cô không biết nên
như thế nào để hỏi anh.
Nhìn ra sự do dự của cô, hai tay Kính Hoài nắm chặt đôi tay bé nhỏ của cô, ôn nhu nói:
“Nếu em cam đoan nghe anh nói, không kích động cũng không giận dữ, anh đem hết mọi chuyện giải thích rõ ràng với em.”
“Làm sao mà em biết được chuyện anh nói là thật sự hay là giả hay là
anh┅┅”- Vũ Đồng đang định mở miệng quở trách anh thì phút chốc môi Kính
Hoài bất thần gắt gao áp lên môi cô, lưỡi anh nhiệt tình lại ôn nhu ở
trong miệng cô mềm mại, nhẹ nhàng gây xích mích. Đến khi cô thở dốc, hai gò má như một mảnh lửa đỏ.
“Không cần phải hoài nghi tiếp, thâm tâm anh đã phải nhận hết sự tra
tấn của em rồi, em không cần phải hành hạ anh thêm nữa đâu!”- Kính Hoài
buông tha môi cô, ở bên môi cô nỉ non. Anh bắt lấy tay cô, ép chặt chúng trong ngực anh.
“Em có cảm thấy gì không? Nó vì em mà nhảy lên rộn rã, chưa từng có
ai có thể thay thế vị trí em trong lòng anh.”- Mắt anh như một hồ nước
sâu đen nhánh, ánh mắt như lửa nóng nhìn chăm chú vào cô phảng phất muốn mang dáng vẻ của cô in đậm vào sâu trong tâm trí.
Vũ Đồng cảm thấy được mình như bị thôi miên, dường như chỉ có thể mê
muội theo dõi anh, ý loạn tình mê cảm thụ hơi thở dồn dập của anh ấy.
“Anh đối với Ái Nguyên chỉ là loại tình cảm giống anh em ruột thịt
thôi, anh thừa nhận rằng anh từng muốn lợi dụng Ái Nguyên trả thù em đã làm anh chịu khổ sở bảy năm trước.”- Kính Hoài gằn từng tiếng nói xong, trong giọng điệu có nồng đậm ý tự trách.
Vũ Đồng hoàn toàn không thể nói gì ,chỉ có thể im lặng nghe anh.
“Chính là lúc em không một câu từ biệt quay về Đài Bắc. Khi đó anh
mới kinh hoảng hiểu là anh không thể không có em bên cạnh, mà em lại bỏ
phắt lửa giận của anh đang dấy lên của anh, anh mới phát giận.”
Vũ Đồng nắm lấy tay anh theo bản năng, nhíu mày. “Em quay về Đài Bắc
là bởi vì em đã thấy anh cùng Ái Nguyên ở trên bờ biển thân mật, cô ấy
ôm anh, ánh mắt của cô ấy rất dịu dàng, thật vui vẻ. Em nghĩ đến anh…”-
Nhớ lại tình hình lúc đó vẫn khiến cô đau lòng không thể nói thành lời.
“Đó là anh đáp ứng cô ấy cùng Niệm Dư, đưa họ đi du ngoạn ở Khẩn Đinh vài ngày thôi. Anh đối với cô ấy chỉ có lòng biết ơn thôi chứ không hề
có chút tình yêu nam nữ nào cả.”- Kính Hoài giải thích.
“Vậy sau em lại thấy rõ ràng anh cùng Ái Nguyên gắt gao ôm nhau, cô ta còn tựa vào trong lòng anh nữa.”
“ Em biết rõ ràng rồi chạy cũng không muộn mà!”- Kính Hoài chế nhạo cô.
“Lúc ấy Ái Nguyên quyết định cùng cha cô ấy chuyển đến Đài Trung, anh còn giúp cô ấy đem nông trường bán cho người khác đó. Buổi sáng hôm đó cô ấy thổ lộ tình yêu với anh nhưng anh cự tuyệt, cô ấy khóc, anh chỉ
muốn ôm cô ấy như nói lời từ biệt thôi.”- Anh chân thành không chút giả
tạo kể rõ.
Vũ Đồng dừng ở đôi mắt trong suốt của Kính Hoài thẹn thùng gục đầu xuống: “Như vậy là em hiểu lầm anh!”
“Còn nói nữa!”- Kính Hoài cố ý bày ra một bộ mặt chịu ủy khuất.
“Là xứng đáng thôi, ai bảo anh không sớm đem sự tình thực sự nói cho em nghe.”- Vũ Đồng bỉu môi cố cãi.
“ Được, được, được đều là anh sai!”- Kính Hoài dịu dàng bóp chiếc mũi nhỏ của cô, lập tức sắc mặt đanh lại. Đứng lên thẳng tắp, anh nhìn hai
mắt của cô như muốn xuyên thấu linh hồn cô nói: “Đừng làm anh đau lòng
một lần nữa, chỉ chuyện em đâm xe thôi, anh cũng vĩnh viễn cũng quên
không được, không cần phải làm anh sợ nữa!”
Anh nghiêm túc thả thâm tình, thông báo khiến Vũ Đồng chấn động. Cô
gắt gao ôm lấy anh: “ Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”- Cô không ngừng nói
nhỏ.
Một tay Kính Hoài ôm thắt lưng của cô, một tay không ngừng vỗ về mái
tóc dài mượt. “Không cần rời khỏi anh.”- An