
o cũng thế này… – Như Ý rụt cổ nhìn ra phía cửa, sợ sệt nói – Dì giận lên sẽ rất kinh khủng, đến papa
còn sợ cơ mà.
- Vậy con có muốn về ở cùng dì Linh và Alex không? – Đại trừng mắt nhìn cô con gái.
- Chẳng phải papa còn mong hơn con sao? – Như Ý bĩu môi, nói giọng như một bà cụ non.
- Chúng ta phải thật bừa bộn, như thế dì Linh mới thương tình mà cho
chúng ta về ở chung chứ – Đại nháy mắt nhìn con bé – Được rồi, nếu dì
Linh có hỏi chúng ta ăn gì, con pải nhớ nói là ăn mì gói đấy.
- Chứ không phải ngày nào cũng đi ăn nhà hàng sao?
- Nhưng chúng ta phải giả nghèo giả khổ một chút, nếu không dì Linh sẽ
không thương đâu. Con cũng muốn ăn đồ ăn dì Linh nấu còn gì? Con không
muốn sáng sáng đi xe đạp quanh bờ Hồ với Alex à?
- Có chứ – Như Ý lập tức gật đầu.
- Ok, lady, vậy thì chúng ta nhất định phải làm cho thật tốt. Phải bày
bừa thật… hăng, thật hoành tráng. Càng bừa bộn càng tốt. Đến lúc dì Linh không chịu nổi nữa thì chúng ta sẽ nài nỉ dì Linh cho chúng ta về ở
cùng.
- Thôi được… – Như Ý lấy tay chống nạnh, hung hăng nhìn
anh, trợn mắt đe dọa – Nhưng mà papa phải mua cho con cái máy tính bảng, nếu không, hừ hừ, con sẽ mách dì Linh là papa xúi con bày bừa. Đến lúc
đó xem dì Linh sẽ xử lý papa thế nào.
- Con đe dọa papa ư? – Đại trừng mắt – Con có phải là con của bố không vậy? Dám bán đứng bố? Lại
đây, để bố cho con biết thế nào là lễ độ.
Nói rồi Đại nhổm phắt dậy, túm lấy Như Ý, đặt con bé lên đùi và bắt đầu cù vào nách khiến cho bé cười ré lên không ngừng.
- A… papa, con đầu hàng… ha ha… ha ha, tha cho con đi…
- Còn dám uy hiếp papa nữa không?
- Papa mà còn cù con nữa, nhất định con sẽ méch dì… Ha ha… thôi, con chừa rồi… con chừa… ôi…
Đúng lúc này, cả hai bố con nghe thấy tiếng chuông cửa. Đại lập tức thả Như Ý ra, sau đó nói với con bé:
- Dì Linh tới rồi, con nhớ những gì papa dặn chưa?
- Con nhớ rồi mà – Như Ý gật gù ra vẻ bí hiểm.
- Ngoan lắm. Vậy papa vào phòng ngủ đây – Đại nói sau đó lập tức đi nhanh về phòng ngủ của mình.
Như Ý thấy bố khép cửa phòng lại rồi mới tụt xuống đất, xỏ chân vào đôi dép bông đi trong nhà, sau đó lon ton chạy ra mở cửa.
- Con chào dì – Vừa thấy Linh và Alex đứng sau cánh cửa, con bé đã vui vẻ cất tiếng chào.
- Con ăn sáng chưa? Bố con vẫn chưa dậy được à? – Linh lo lắng hỏi.
- Dạ chưa dì ạ – Như Ý phụng phịu nói – Hôm qua bố con về tới nhà là kêu
mệt, muốn đi nằm, đến giờ chưa dậy nữa. Chắc bố con ốm rồi.
- Ừ… dì có mang bánh mì đến đây, hai chị em ăn đi. Để dì xem bố con ốm thế nào?
Linh gật đầu cười và bước vào nhà. Vừa nhìn quang cảnh trong phòng khách và
căn bếp, nụ cười trên môi cô đã chợt tắt. Mặt cô tối đen lại, không tìm
thấy chút ánh sáng nào nữa.
- A… – Alex vừa tháo giày cũng phải giật mình thốt lên – Chị và papa lại chơi bóng trong nhà sao?
- Không… là tại… Tuyết đấy… – Như Ý rón rén đưa mắt về phía con chó, tìm
cách đổ vấy tội cho nó – Chắc nó đói quá nên lục tìm đồ ăn.
Tuyết đang nằm trên ghế, mặc kệ mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn nó, nó vẫn chỉ
vẫy đuôi một cách lười nhác, giống như nói rằng ta đây đã đói nên không
thể tung tăng chạy nhảy được nữa.
- Tuần nào cũng thế này, thật
không thể chịu nổi – Linh cảm thấy không thở nổi trong cái căn phòng
không khác gì bãi rác này nữa.
Cô đi lại phía bàn, gạt bỏ tất cả đống vỏ kẹo, vỏ lon xuống sàn, mang đống cốc thủy tinh bẩn vào bếp. Vừa thấy đống bát đĩa ngập trong bồn rửa bát, Linh đã muốn ngất xỉu tại
chỗ. Thùng rác dưới chân đầy ứ những vỏ mì ăn liền. Cô quay ra nhìn Như
Ý, mặt tối sầm, nghiêm khắc hỏi:
- Như Ý, mấy ngày nay con ăn gì?
- Dạ, mì gói ạ – Như Ý sợ sệt nhìn cô.
- Cái gì? – Linh trừng mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ đang khép chặt của Đại, muốn lập tức đạp cửa xông vào hỏi tội anh.
Nhưng nghĩ tới việc anh đang ốm, Linh nhìn hai đứa trẻ, dịu giọng:
- Các con lấy bánh mì và pate ra ăn đi. Ăn xong xuống sân chung cư chơi để dì dọn nhà. Dọn xong dì sẽ đưa hai đứa đi siêu thị.
Hai đứa trẻ nháy mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu lấy đồ ra ăn. Linh nhắm mắt
đeo cái tạp dề hôi hám và mốc meo vào, sau đó bắt đầu dọn dẹp.
Nếu đây là lần đầu tiên thì Linh cũng chẳng đến nỗi giận dữ như thế. Nhưng
thực tế, trong vòng ba tháng kể từ sau khi hai bố con dọn tới chung cư
cho thuê này, cô tới thăm hai bố con bảy lần thì cả bảy lần đều phải
chứng kiến cảnh bừa bộn, bẩn thỉu không thể tả nổi. Cách ăn ở luộm thuộm của người đàn ông không vợ và cô con gái tám tuổi khiến Linh lần nào
cũng tức muốn hộc máu. Và lần nào cô cũng cặm cụi dọn dẹp, lau chùi cho
đến khi mọi thứ như lau như ly mới vừa ý.
Dọn bếp xong, cô dọn
tới phòng khách, rồi tới phòng Như Ý. Hai bố con nhà này dường như chỉ
có thói quen bày bừa chứ không có thói quen dọn dẹp nên ở đâu cũng thấy
rác. Quần áo của Như Ý chật đầy một cái tủ con, vậy mà lúc này chỉ còn
non nửa, già nửa đang nằm chồng chất trong chiếc giở đựng quần áo bẩn ở
góc nhà. Cô dọn dẹp sau đó ôm đống quần áo bẩn tống hết vào máy giặt.
Sau khi phòng khách và nhà bếp gọn gàng sáng bừng lên trong ánh nắng
cuối xuân ấm áp, Linh mới mở cử