Điều Bí Mật Của Chồng

Điều Bí Mật Của Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324874

Bình chọn: 8.5.00/10/487 lượt.

ông biết chữ? Lệ Sảnh nghe như sét đánh bên tai. Sao từ trước tới giờ Tông Nguyên không hề nhắc đến chuyện mẹ anh ấy không biết chữ?

Bà Quyên đoán được tâm tư con dâu, thẳng thắn nói:

- Tông Nguyên không nói với con là vì nó biết mẹ muốn giữ chút… tự tôn. Mẹ sợ người ta cười nhạo.

Bà ta chẳng biết gì cả, còn mi không khảo mà xưng! Lệ Sảnh cảm thấy như sắp phát điên, cô đứng dậy lau sạch nước mắt.

- Mẹ, mẹ, mẹ… Sao có thể như thế chứ!

- Sao cơ? - Bà Quyên ngẩng đầu nhìn con dâu, - Mẹ làm sai cái gì à? Con yên tâm, chuyện vừa rồi, con đã biết hối cải thì mẹ sẽ không nói với Tông Nguyên. Mẹ không muốn tình cảm của các con bị sứt mẻ, chỉ cần sau này con đối xử tốt với nó thì mẹ tin hai đứa sẽ hạnh phúc.

- Vâng, vâng, lát nữa mẹ con mình nói chuyện tiếp. - Lệ Sảnh choáng váng, nem nép về phòng.

Sáng sớm Lệ Sảnh bơ phờ lê từng bước chân nặng trĩu xuống gara để xe. Tối qua cô không ăn được gì nhưng giờ cũng không thấy đói, tâm trạng bị bao trùm bởi một màu xám xịt, chẳng còn chút sức lực nào để vùng vẫy nữa. Cô lái chiếc Excelle HRV màu xanh sẫm tới cơ quan, mấy lần suýt vượt đèn đỏ và đâm vào đuôi xe người khác. Mọi khi cô chỉ đi hết mười phút còn hôm nay phải mất hơn hai mươi phút mới tới nơi. Đến cơ quan, việc đầu tiên cô làm là chui vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại rồi bấm số điện thoại của Tích Tích.

- Tại sao chị lại làm như thế? Tại sao? - Lệ Sảnh có nén giọng nhưng vẫn để lộ ra sự giận dữ.

- Không làm vậy, liệu cô có chủ động gọi điện thoại cho tôi không? - Tích Tích rất bình tĩnh đáp lời.

- Chị không thấy mình quá quắt sao?

- Đây chính là câu tôi muốn nói với cô. Có điều, chuyện của hai ngươi đã đi qua rồi, tôi không bới sâu vào làm gì nữa.

- Rốt cuộc chị muốn thế nào?

- Cô yên tâm đi, tôi tìm cô không phải để hạch tội. Tôi chỉ cần cô xác nhận một chuyện thôi.

- Xác nhận chuyện gì?

- Gặp nhau rồi nói.

- Nhất định phải gặp ư?

- Hôm qua tôi có đến bệnh viện của cô, nhưng thấy cô đi cùng đồng nghiệp nên không nỡ quấy rầy. - Tích Tích hạ giọng, - Đành phải đi một chuyến đến Duyệt Hải nhờ người đưa quà đến nhà cô. Cô đã thừa nhận những tin nhắn đó là của mình thì tốt rồi, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện.

- Chị sắp xếp thời gian đi. - Lệ Sảnh dựa người vào vách ngăn nhà vệ sinh, cúi đầu đau khổ.

Mùa hạ đến, Thanh Đảo mang theo cơn mưa rả rích kéo dài hai hôm rồi mà vẫn chưa dứt. Kể cũng lạ, mưa ở miền biển thường chỉ chợt đến chợt đi, thế mà mấy hôm liền mưa triền miên, quả là có chút bất thường.

Vừa thức dậy, Lệ Sảnh muốn nằm ráng trên giường thì Tông Nguyên rủ cô chạy bộ. Cuối tuần nếu không có việc gì đặc biệt, anh đều dậy sớm ra bờ biển chạy một vòng. Nhà anh cách bờ biển không xa, đi bộ hơn chục phút là tới nơi.

Một tuần anh bận đến năm ngày, nên hai ngày nghỉ, dù công việc bề bộn, gấp gáp thế nào anh cũng cố gắng gác lại.

- Đang mưa mà. - Lệ Sảnh nói.

Sau hai ngày thú tội, Lệ Sảnh chắc chắn mẹ chồng không nói chuyện của mình với Tông Nguyên. Cô còn nghe chính miệng ông chồng xác nhận: đúng là mẹ không biết chữ. Thế nên sau này dù bà Quyên nói ra thì cô cũng có cách đối phó, vì dù sao sáng hôm ấy cũng không có người thứ ba, cô có thể phủ nhận hoàn toàn những điều đã nói.

Nghĩ đến đây, ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng cô cũng nguội dần. Vốn dĩ ngọn lửa ấy cháy ở hai nguồn: Một là Trần Tích Tích, hai là bà mẹ chồng. Bây giờ dập tắt được một nguồn nên cô cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

- Mình cầm ô theo, mưa bé thế này, sợ gì chứ? - Anh nói.

- Em rất thích chạy bộ với anh nhưng hôm nay thì không được rồi. - Lệ Sảnh xuống giường thay đồ ngủ.Ai mà chẳng thích lãng mạn dưới mưa. Có người phụ nữ nào lại không muốn một cuộc sống lãng mạn như trong phim Full Housechứ? Nhưng lúc này đây, Lệ Sảnh lấy đâu ra tâm trạng mà đón nhận nó. Gương mặt của Trần Tích Tích và Ngụy Xuân Phong thay nhau hiện ra trước mắt cô, lởn vởn như ma quỷ. Còn tệp danh sách tin nhắn nữa, cứ nghĩ tới đây cô lại sợ chết khiếp. Không giải quyết triệt để những vấn đề này, tinh thần cô chẳng được yên ổn, còn chạy bộ dưới mưa cái nỗi gì?

Cô gượng cười với chồng, gật đầu nói:

- Hôm nay có ca phẫu thuật nên em phải đi làm. Giờ em chạy bộ với anh, lát nữa về mệt nhoài thì làm sao có tinh thần vào phòng mổ được?

- Ừ, phải rồi, anh quên mất em còn phải làm thêm hôm nay. Vậy em cứ đi đi, hôm nay anh đi chợ.

Lệ Sảnh cười dịu dàng.

- Buổi trưa anh ăn cơm với mẹ nhé, cơm tối cũng không cần đợi đâu, xong việc ở bệnh viện em mới về.

- Ừ! - Thấy vợ sắp rời phòng ngủ, Tông Nguyên sải bước đến bên cô, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn lên rồi hôn lên trán, lên môi hồi lâu như muốn nuốt cô vào bụng rồi mới để cô xuống nhà.

Đương nhiên hai vợ chồng chỉ làm thế trong phòng ngủ, chứ không thể lộ liễu trước mặt mẹ chồng được.

Cả nhà ngồi ăn sáng. Thực lòng Lệ Sảnh không quen sống cùng mẹ chồng, cô không thích phải sống cùng một bà lão xa lạ mà không hề có bất cứ cơ sở tình cảm nào, có điều cô không tiện nói ra vì nền tảng hôn nhân còn chưa vững chắc. Cô chỉ biết mình hiện đang yêu chồng say đắm, ngoài ra cô không biết gì nh


Polaroid