XtGem Forum catalog
Điều Bí Mật Của Chồng

Điều Bí Mật Của Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324880

Bình chọn: 7.5.00/10/488 lượt.

trong lòng.

Nhất định là Trần Tích Tích, ngoài chị ta ra không thể là ai khác. Lần trước bị chị ta tát, mình đã nhẫn nhịn bỏ qua, thế mà chị ta còn không biết điều, đúng là được đằng chân lân đằng đầu!

Lệ Sảnh hận không thể gọi ngay cho Tích Tích chửi một trận cho hả giận… Nhưng cô đang ở trong nhà, mặc dù chồng đi công tác nhưng còn kẹt bà mẹ chồng.

Bà già này lầm lì nhưng rất cơ mưu. Ban đầu bà ta nói là không muốn làm ảnh hưởng tới cuộc sống của con cái, một hai đòi về Tế Nam, rốt cuộc về được mấy ngày? Không biết bà ta giở mánh khóe gì mà Tông Nguyên ngoan ngoãn về rước bà ta lên, thật không thể xem thường được.

Cầu Cầu xe rách giấy bọc ư? Lời bà ta nói có đáng tin không? Biết đâu bà ta muốn thăm dò bí mật của con dâu. Cứ cho là Cầu Cầu làm rách, nhưng cái hộp cũng không đậy chặt, chỉ cần mở ra là xem được ngay nội dung bên trong, trên đó in rành rành số điện thoại cũ của mình, bà ta cũng biết số máy này mà; thời gian cũng trùng với thời điểm bà ta và Tông Nguyên bàn chuyện cưới xin.

Lệ Sảnh mới nghĩ tới đây đã toát mồ hôi hột. Mẹ với con trai, tuy hai mà là một, liệu bà ta có giữ bí mật cho mình không? Liệu bà ta có vạch trần chuyện tày trời với con trai hay không?

Chợt có tiếng bà Quyên gọi con dâu xuống ăn cơm. Lệ Sảnh hồn bay phách lạc, gượng gạo ngồi vào bàn, thức ăn nấu không tệ, màu sắc cũng đẹp mắt, vậy mà cô chẳng cảm nhận được mùi vị của nó như thế nào.

Mẹ chồng chẳng nói chẳng rằng, cũng không buồn liếc con dâu lấy một cái. Sau bữa cơm im lìm, Lệ Sảnh chủ động vào bếp rửa bát, bà Quyên mượn có trong người không khỏe để về phòng.

Từ lúc nhận được điện thoại của em gái, bà cảm thấy khó chịu như có khối chì đè nặng trong lòng, tinh thần rệu rã lại thêm bệnh cao huyết áp khiến bà đau đầu, chóng mặt, chẳng còn chút sức lực nào nữa. Cũng vì vậy mà bữa tối bà chẳng buồn nói chuyện với con dâu, miễn cưỡng ăn vội mấy miếng cơm rồi đi nghỉ sớm.

Bà không ngờ rằng, tâm trạng của bà vốn chẳng liên quan gì đến con dâu, nhưng chỉ vì một món quà ngoài ý muốn mà Lệ Sảnh nổi bão cấp tám trong lòng.

Cả đêm Lệ Sảnh trằn trọc không tài nào ngủ được, trở mình hết bên nọ lại sang bên kia mà mắt vẫn cứ chong chong còn đầu thì sôi sùng sục. Từ biểu hiện khác thường và ánh mắt lạnh nhạt của bà, cô đoán chắc mẹ chồng đã xem tập giấy và nắm được thóp của mình rồi.

Độc ác! Nham hiểm! Sao con người ta lại độc ác thế nhỉ? Trần Tích Tích, sao chị có thể gửi thứ này tới nhà tôi? Chị cố tình phá đám tôi phải không? Đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ! Dương Tú Quyên, hằng ngày bà thật thà là thế, sao giờ tâm địa lại đen tối thế này. Đấy là đồ của bà hay sao mà bà xem trộm?

Lệ Sảnh nghĩ ngợi lung tung đến gần sáng, cảm giác như mình sắp sụp đổ tới nơi, mọi suy nghĩ đều đi vào ngõ cụt. Tối mai chồng về rồi, phải tranh thủ lúc anh ấy không có ở nhà, thu xếp chuyện này ổn thỏa với mẹ chồng, nếu không một chút bất cẩn cũng khiến gia đình tan nát.

Tuyệt đối không thể để cho cuộc hôn nhân hoàn mĩ này bị hủy hoại trong chốc lát.

Thế rồi mới hơn bốn giờ sáng, Lệ Sảnh tới phòng mẹ chồng, gõ cửa dồn dập rồi quỳ sụp trước mặt bà.

- Mẹ, mẹ nghe con nói, con sai rồi, con đã làm sai một chuyện và con luôn hối hận vì điều đó. - Lệ Sảnh chan chứa nước mắt.

- Hối hận? Con đang hối hận chuyện gì? - Bà Quyên mặc áo ngủ, sửng sốt nhìn con dâu. Nhưng bà chỉ để sự kinh ngạc trong lòng, khuôn mặt vẫn điềm nhiên như không.

- Mẹ, con cầu xin mẹ, xin mẹ hãy quên hết những gì đọc được hôm qua đi có được không. Vì gia đình này, vì Tông Nguyên, con xin mẹ tha thứ cho con lần này. Chuyện của con với người đàn ông đó, con sai rồi, con có lỗi với Tông Nguyên. Tất cả là do người đàn ông đó luôn tán tỉnh, dụ dỗ con, con nhất thời hồ đồ, không vượt qua được cám dỗ… Sau này con sẽ không như thế nữa…

- Cái gì? Con đang nói cái gì? Con nhất thời hồ đồ? Người đàn ông nào gạ gẫm con? - Bà Quyên dụi mắt, nhìn thật kỹ mặt con dâu. - Con hối hận vì bản thân đã làm chuyện có lỗi với Tông Nguyên?

Nói xong câu này, bà Quyên đã đoán được những tờ giấy kia viết cái gì? Nhất định là bí mật của con dâu. Nhất định là chuyện giấy bọc bị xé rách làm con bé đứng ngồi không yên, cho rằng mình đã biết được điều gì đó.

Bà lảo đảo vịn mép giường rồi ngồi tựa người vào thành giường, chậm rãi nói với con dâu:

- Chuyện này, để mẹ suy nghĩ đã.

Bà ngước mắt lên không nhìn con dâu nữa.

- Mẹ, nếu mẹ không chịu tha thứ cho con thì con không đứng lên đâu. Con thực sự không muốn làm tổn thương Tông Nguyên, con yêu anh ấy, con không thể không có anh ấy, anh ấy cũng yêu con, không thể sống thiếu con… - Lệ Sảnh khóc òa lên.

Bà Quyên ngồi im mặc Lệ Sảnh khóc như mưa. Nửa giờ sau, bà mẹ chồng không thể chịu được tiếng rên rỉ của con dâu nữa, bèn chủ động thỏa hiệp.

- Lệ Sảnh, con không cần lo lắng điều gì cả, mẹ không xem những thứ trong cái hộp đó. Tại Cầu Cầu xé rách giấy bọc nên mẹ xếp lại mấy trang giấy rồi cất đi, còn nội dung bên trên, một chữ mẹ cũng không đọc.

- Không đọc? - Lệ Sảnh ngớ người, - Mẹ không đọc thật ạ?

- Ừ, mẹ không biết chữ. - Bà Quyên thản nhiên nói.

Mẹ chồng kh