Old school Swatch Watches
Điên

Điên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322593

Bình chọn: 10.00/10/259 lượt.

ược chỗ trút, đáy lòng anh cuồn cuộn nỗi xúc động như thủy triều dâng. Mọi nỗi bất lực, mệt mỏi, thậm chí cả ấm ức, tủi thân đều tan biến hết. Anh ôm lấy gương mặt cô, thốt câu "Anh sẽ không như vậy", rồi từ từ ghé môi hôn.

Tình cảm quá mức sâu nặng, khiến An An khó lòng chống đỡ nổi.

Cô cố tình nói vậy để dẫn dắt anh nghiêng về phía mình, cho dù lòng anh còn chút hoài nghi, thì chắc hẳn nghe những câu nói đó, sẽ càng thêm phần kiên định. Nhưng cô không ngờ, nỗi lòng của anh lại nặng nề tới vậy. Anh ngậm môi cô, đầu lưỡi mò vào trong, động tác vô cùng mãnh liệt, tựa hồ gửi gắm toàn bộ tình cảm cháy bỏng.

Anh dường như muốn kiếm tìm sự giải thoát từ ân ái, khiến An An dù đang tỉnh táo rõ ràng, nhưng cũng không khỏi siết chặt thắt lưng anh, để mặc anh chìm đắm.

Hai người họ đều không nói gì, đêm cuối hè đầu thu, gió mát hây hây, nhưng hai người đang dính lấy nhau không hề nhận biết, ngược lại chỉ cảm thấy lửa nóng hừng hực, mạnh mẽ đốt cháy cả người lẫn tâm. Bốn bề tĩnh lặng, cả khách sạn chừng như chìm trong giấc mộng đẹp, trên ban công nho nhỏ, có hai người quấn quít bên nhau, nghe thấy độc mỗi tiếng thở dốc.

An An bị Tập Mặc Nhiên đặt lên bàn, đôi chân dài trắng muốt thon thả quặp chặt hông anh, rung động nhấp nhô theo từng động tác. Tập Mặc Nhiên đứng giữa hai chân cô, giữ lấy bờ eo mảnh khảnh bằng một tay, chuyên tâm "ra vào", tiếng thở dốc vấn vít bên tai, động tác dồn dập. Hơi thở nóng bỏng của anh mơn man gương mặt An An, khoái cảm lâm râm từ thân dưới lan toả ra từng ngóc ngách trên cơ thể, tê dại đến tận xương, khiến An An bật lên tiếng rên đầy sung sướng.

Càng ngày, động tác của anh càng mãnh liệt, càng tập trung, còn An An thì càng lúc càng mơ màng, dục vọng đè nén, dồn ép cô, tiếng rên rỉ càng lúc càng to, tựa hồ khó lòng chịu nổi nữa. Tập Mặc Nhiên gầm lên một tiếng đầy đau xót, ôm siết tới độ muốn hoà cơ thể cô vào người mình, hai người cùng nhau lên đỉnh khoái lạc, run rẩy phóng túng.

Một lần ân ái kịch liệt đồng thời cũng tựa như một lần cứu rỗi, ai cũng sai lầm, ai cũng đau khổ, bọn họ vừa làm khổ nhau, vừa cứu vớt nhau. Chỉ có tìm kiếm tình yêu từ trên người đối phương mới gợi lên được hy vọng sống, chỉ có thông qua đối phương mới có thể trút hết nỗi buồn thương tích tụ trong lòng.

Cơn mưa thu đầu tiên trút xuống, bộ phim "Hoa rơi xuân tẫn thì" cũng kết thúc hai tháng quay phim, chính thức đóng máy, chuyển sang giai đoạn hậu kỳ để mau chóng đem đi ra mắt ở các lễ trao giải điện ảnh lớn trong và ngoài nước.

Tập Mặc Nhiên vẫn luôn ở bên An An, lo liệu mọi việc, tựa hồ coi những lời Dương Nhược Di nói hôm đó như gió thoảng qua tai, khiến cho đến tận mấy hôm trước khi chính thức kết thúc quay phim, cô ta vẫn tức tối làm mặt lạnh với hai người, không thèm nói dù chỉ một câu.

Vừa quay xong một bộ phim, An An lập tức bước vào quá trình tuyên truyền cho bộ "8 tiếng kinh hoàng" trước đó. Tới giờ phút này, nỗ lực cả một năm của An An bắt đầu được đền đáp, công chúng mỗi khi nghe tới hai chữ "An An", thì sẽ không thờ ơ tự hỏi đó là ai, mà đều xôn xao bàn tán "có phải đó là ngôi sao hợp tác với mấy đạo diễn nổi tiếng đó không?", từ những thay đổi rất giản đơn, đời thường này, có thể chính thức kết luận rằng: An An đã thực sự nổi tiếng, rốt cuộc cô cũng nổi tiếng rồi.

Hiệu ứng dây chuyền đối với việc nổi tiếng khá rõ ràng, ví như bắt đầu xuất hiện vô số tin đồn có phần bất lợi cho cô, ví như vô số lời mời ào ạt bay tới. Tập Mặc Nhiên xử lý vô cùng thoả đáng mọi tin đồn nhảm, còn với những cơ hội bày ra trước mắt, anh bèn chọn những nơi khá có ảnh hưởng, sau đó cố gắng sắp xếp thời gian đưa An An tới tham dự, nhân tiện quảng bá tuyên truyền luôn.

Xong xuôi mọi việc, khi bọn họ trở về thành phố H thì đã sang tháng 11.

Lúc Lô Vi sinh con, An An và Tập Mặc Nhiên vẫn đang ở thành phố S, không kịp về thăm, đến giờ, Lô Vi đã ở cữ xong. An An tự thấy có lỗi, bèn mua một đống quà cùng Tập Mặc Nhiên tới thăm em bé.

Lô Vi mới qua kỳ cữ được vài hôm, vẫn ở căn nhà cũ của Kỷ gia, chưa về nhà mới. An An và Tập Mặc Nhiên ghé tới vào lúc cuối tuần, thằng bé trắng trẻo non mềm vừa mới tỉnh dậy, hé mở đôi mắt đen lấp láy, khóc đòi bú sữa. Cả nhà họ Kỷ đều ba chân bốn cẳng phục vụ tiểu tổ tông, Kỷ phu nhân vừa gọi người pha sữa, vừa lên giọng giáo huấn Kỷ Minh Thần không ra dáng làm cha gì hết.

Kỷ Minh Thần đen mặt nhìn thằng nhóc bé xíu quẫy đạp, nhưng nhanh chóng bị Lô Vi lườm cho, đành phải bất đắc dĩ quay sang giương ánh mắt kể khổ với Tập Mặc Nhiên, Tập Mặc Nhiên chỉ mỉm cười ra chiều an ủi ông bạn.

An An thích thú ngắm điệu bộ bé bỏng đáng yêu của thằng bé, chìa tay ra trước mặt Dương Nhược Di, bảo: "Để tôi ôm em bé một chút nào."

Dương Nhược Di tới trước bọn họ, dạo này cô ta cũng vội vàng đi khắp nơi quảng bá, rồi nhận thêm bộ phim mới, hôm nay khó khăn lắm mới tranh thủ tới thăm cậu bé, không ngờ lại đụng phải hai người họ. Cô ta vốn không muốn nói chuyện với họ, nhưng thấy Lô Vi tỏ ra mù mờ không hiểu gì, đành phải chuyển cậu nhóc qua: "Cẩn thận đấy."

Cậu nhóc cũng khá dạn dĩ, đôi mắt đen lá