
ụy. Tên nó là điện Mỹ Thụy hay Mỹ Thụy cung.
-Waoo… bà Vương Phi đó sướng ghê ha!
Anh cười buồn và lắc đầu
-Không như em nghĩ đâu. Mỹ Thụy nương nương mang tiếng là nữ chủ nhân của tòa lâu đài như bà chỉ sống ở đó có một năm thôi
Tôi quay sang nhìn anh tròn mắt
-Ơ… sao kì vậy?
-Vì… Vương Phi đã bỏ đi!
Ngạn Luật nói rất khẽ chỉ đủ cho tôi nghe thấy rồi anh đứng dậy và bỏ về phòng. Đó là cách thông thường anh dùng khi không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện…
Tôi cũng thôi thắc mắc và quay lại xem TV. Hiếm khi tôi thấy Thái hậu xuất hiện trên truyền hình. Theo như những gì đã đọc ở thư viện lúc
sáng thì năm nay thái hậu đã 49 tuổi vậy mà trông bà còn trẻ và đẹp lắm. Bước đi điệu đà và còn nhanh nhẹn hơn cả Hoàng Đế!? Vị vua ấy dù mới 25 nhưng trông ốm yếu và kém sức sống. Tôi nhìn cảnh hai người sống bước
mà thầm nghĩ: “Nếu có một cuộc đua cho vua và thái hậu tranh tài thì
chắc bà thái hậu sẽ chạy về đích trước!”
Chiếc đồng hồ reo báo 6:00. Tôi uể oải ngồi dậy xếp chăn mền, làm vệ
sinh cá nhân rồi đi ra sau bếp. Bánh mì, trứng rán và súp rau củ đã bày
sẵn trên bàn. Kèm theo là một cốc sữa tươi như thường lệ. Tôi ăn
nhanh sau đó dọn dẹp mọi thứ lên gọn gàng. Công việc tiếp theo là đi
tưới vườn. Sân thượng chính là khu vườn tôi vừa nhắc đến. Ở đó có rất
nhiều cây. Nơi phần sân có mái che là những giò lan treo lủng lẳng trên
thân sào, những loài cây ưa bóng chen chút nhau vươn lên. Ở khoảng sân
rộng có ánh nắng là những cây ăn quả nhỏ, những cây hoa kiểng uốn éo,
những luống thược dược và một vài cây ưa sáng mà tôi và anh đều không rõ tên. Mọc dọc theo mái hiên và tường rào là những dây thường xuân xanh
tốt. Rễ cây nằm ở dưới đất vậy mà thân cành thì bò lên đến tận nơi cao
nhất của ngôi nhà. Bốn năm trước khi tôi nới chuyển về đây, khu vườn này chỉ có hoa cúc và cỏ dại. Vậy mà bây giờ, nhờ công lao động cần cù của
hai anh em, khu vườn um tùm như một rừng cây xanh mát. Căn nhà của chúng tôi vốn đã xinh xắn nay lại thêm thân thiện và đầm ấm hơn. Những người
khách đi đường mỗi lần bước ngang qua không khỏi trồ mắt nhìn ngắm căn
biệt thự mini vừa đẹp về kiến trúc lại thêm một rừng cây đồ sộ phía trên và màu xanh dây leo thì dăng mắc một cách tự nhiên lên các bậc thềm,
cổng rào, ôm ấp lấy hai bờ tường. Mỹ Lạc thường nói đùa rằng: “Nhà của
Mr.Luật là lá phổi xanh của thị trấn!” Có lẽ đúng như vậy!
Hôm nay bước lên khu vườn tôi phát hiện mùa xuân đã đến. Trời vẫn còn lạnh nhưng các luống hoa đều đã chồi lên những cái nụ con, có cây đã nở hoa chỉ sau một đêm. Năm nào cũng vậy, mùa xuân luôn ghé thăm vườn nhà
tôi trước, khi mà cảnh sắc thiên nhiên xung quanh còn chưa thoát ra khỏi cái giá rét của tiết đông. Tôi hớn hở vặn van nước. Công việc tưới cây
của tôi chỉ đơn giản và gói gọn trong cái thao tác đó: vặn van nước. Hệ
thống ống dẫn ngay sau đó phun nước từ dưới lên, từ trên xuống tưới mát
mọi kẻ lá, mọi chồi non của cây. Chính anh hai tôi đã lắp đặt hệ thống
cống làm việc rất hiệu quả này. Anh bảo: “Vì chủ nhân của khu vườn là
một cô công chúa lười biếng nên điều quan trọng là cứu mấy cái cây trước đã!”
Sau chừng một phút tôi khóa van nước lại và dạo quanh kiểm tra xem có dấu hiệu gì bất thường để kịp thời báo cáo với anh. Tình cờ tôi nghe
tiếng xe giao thư đổ lại trước cổng nhà. Những ngày cuối tháng nhà ai
cũng nhận được nhiều hóa đơn thanh toán hay giấy tờ gì đó. Tôi nhanh
chóng trèo xuống nhà và đi ra mở cửa rào kiểm tra hòm thư. Có vài quyển
tạp chí giáo dục mà tháng nào các giáo viên trong trường cũng được nhận, có giấy báo tiền điện, nước, tiền mạng máy tính, mạng truyền hình… một
vài tờ quảng cáo của hãng điện thoại di động, thư mời dự hội thảo giáo
viên giỏi và… cuối cùng là… một lá thư. Tôi tò mò cầm lá thư lên xem.
Trên phong bì không ghi địa chỉ người gửi. Tôi thử dùng tay kiểm tra độ
dày của lớp giấy bên trong rồi giơ nó lên cao nhờ ánh mặt trời buổi sớm
chiếu xuyên qua lớp phong bì mỏng… tôi ngờ ngợ thấy được thứ nằm bên
trong… Chợt lúc đó, một bàn tay thật nhanh giật lá thư đi. Anh Luật vừa
chạy bộ về, chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi.
-Xem thư của người khác không phải là một hành vi đúng đắn!
Anh vội lấy lại mọi thứ còn lại trên tay tôi rồi đi vào nhà
-Sau này em đừng động vào hòm thư nữa! Anh sẽ làm việc đó.
Tôi theo anh đi vào nhưng im lặng không đáp. Ngạn Luật chưa bao giờ nổi giận như vậy!
Suốt đoạn đường từ nhà đến trường tôi thấy vô cùng khó chịu. Đầu óc
tôi chẳng thể nào tập trung vào con đường trước mặt, nó cứ lẫn quẫn
quanh những việc đã xảy ra. Cứ 2 phút tôi lại nhìn lén anh hai một lần.
Anh có vẻ căng thẳng hoặc đang bối rối… Tôi không chắc lắm về thái độ
của anh ấy. Ngạn Luật khi đã cố che giấu thì khó mà dò ra anh đang nghĩ
gì, đang cảm thấy như thế nào.
Cuối cùng thì cũng đã đến trường. Lúc này tôi mới phát hiện mình quên đeo huy hiệu trường trên áo nhưng không sao! Tôi ngồi trong xe của thầy và hiển nhiên đi thẳng vào bãi đỗ xe. Hai cô nàng sao đỏ trước cổng chỉ có thể trồ mắt nhìn chứ chẳng làm gì được. Tôi đã cố ý ôm cái cặp trước ngự