Polaroid
Diễn Viên Đa Năng

Diễn Viên Đa Năng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322971

Bình chọn: 9.00/10/297 lượt.

a thì mẹ sinh

anh lúc mới 16-17 tuổi. Lẽ nào lại thế? Nhìn chung thì chuyện gia đình

với tôi là một dấu chấm hỏi lớn.

Có lúc tôi hỏi anh: “Cha chúng ta tên gì anh nhỉ?”

Anh tôi đáp: “Anh cũng không rõ… có thể là một cái tên nào đó em từng nghe!” (trả lời lãng nhách!)

Nhiều lần tôi thắc thắc: “Sao lúc trước, khi mẹ còn sống mẹ chẳng bao giờ nói cho em biết rằng em còn có anh hai?”

Anh nhún vai: “Có 2 khả năng. Một là mẹ đã nói nhưng em quên. Hai là vì mẹ cưng em quá nên quên bén đi là bà có hai con!”

(Bình luận: tôi cho là hai cái giả thuyết này đều sai bét! >.<)

Nói về sở thích thì hai anh em tôi nằm ở hai cực của thỏi nam châm.

Anh ghét sự bừa bộn thì y như rằng phòng tôi là một cái chuồng heo! Anh

ghét cà chua trong khi nó là món ưa thích của tôi. Anh là giáo viên dạy

toán còn tôi là đứa học trò ngu nhất môn này. Nếu có một danh sách những bài nhạc anh thìch thì đó là danh sách những bài hát tôi không bao giờ

nghe. Anh cho rằng màu hồng vừa sến vừa tạo cảm giác nóng bức thì căn

phòng của tôi lại tràn ngập thứ màu đó. Anh bơi rất giỏi còn tôi thì sợ

nước đến nổi không dám nhảy xuống hồ mặc cho anh có năn nỉ khang cổ. Hai anh em tôi trái ngược nhau đến nổi trình tự đọc một cuốn báo cũng đối

lập. Theo như lời giải thích của Mạn Mạn thì có hai nguyên nhân dẫn đến

tình trạng trên:

-Thứ nhất, vì cậu và thầy Luật thuộc hai giới tính khác nhau… điều này đã được khoa học chứng minh!

-Thứ hai, vì hai người quá xa nhau về tuổi tác. Người lớn chửng chạc

và nghiêm túc trước mọi vấn đề trong khi chúng ta thì không!

Tất cả là như thế đó! Nhưng dù thế nào đi nữa tôi và anh trai cũng đã may mắn tìm được một điểm chung cho cả hai người. Đó là: “My brother/My sister is the most important.”.

Tôi ngồi trên ghế sofa vừa ăn táo vừa đọc sách trong khi anh hai thì

bận bịu với cái laptop. Ti vi để ở góc phòng khách đang chiếu chương

trình ca nhạc nhưng chẳng ai thèm ngó nó một cái. Quyển sách thật nhàm

chán với những nhân vật và hành động lập đi lập lại, tôi quăng nó sang

một bên rồi nằm dài xuống sofa tiếp tục ăn táo. Anh Luật ngồi ngay phía

trên đầu tôi mắt nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính. Nhìn ở góc độ từ

dưới lên tôi thấy khuôn mặt anh vuông vức, sống mũi cao và đôi mắt đen

huyền thật đẹp.

-Anh chat với ai thế?-tôi hỏi

Anh trả lời ngắn gọn

-Một người quen!

-Là nam hay nữ?

Anh cười lém lĩnh, đặt một tay lên tóc tôi, tay kia rà chuột và mắt vẫn giữ nguyên vị trí

-Một cô gái rất xinh!

Tôi cắn một miếng táo to rồi trề môi. Rõ ràng anh ấy đang đùa!

-Anh bảo em không được phí thời gian vào chat chit… vậy mà anh đã ngồi đây gần một tiếng rồi!

Lần này thì Ngạn Luật chịu nhìn thoáng tôi một cái

-Được rồi, “công chúa bắt bẻ” em có thể trật tự một chút không?

Ở nhà, anh ấy vẫn hay gọi tôi là “công chúa”. Về điểm này tôi thấy

anh trai mình rất giống mẹ, chỉ khác biệt ở chỗ mẹ thường gọi là “công

chúa xinh” hay “công chúa ngoan” thì anh tôi lại bảo “công chúa lười

biếng”, “công chúa ham chơi”. Nhưng dù là công chúa gì thì tôi vẫn thích được gọi như vậy.

Với tay lấy cái remote đặt trên bàn, tôi chuyển sang kênh truyền hình khác. Có một bản tin thời sự đang được phát sóng:

8h30 sáng ngày hôm nay theo giờ địa phương, Hoàng đế Quang Minh V cùng thái hậu đã đến dự buổi lễ khánh thành trường Trung học Hoàng Gia

Nhuận Các. Sau 4 năm trùng tu và xây mới, cố cung Mỹ Thụy giờ đây đã là

trường học bậc nhất quốc gia. Theo lời phát biểu tại buổi lễ khai mạc,

Hoàng Đế đã bày tỏ sự vui mừng và hy vọng ngôi trường này sẽ là nơi đào

tạo những công nhân ưu tú của đất nước cũng như lưu truyền và gìn giữ

những thuần phong mỹ tục của dân tộc nói chung, hoàng gia nói riêng cho

thế hệ tương lai. Vào tuần đầu đưa vào hoạt động, trường Trung học Nhuận Các sẽ bổ sung bộ môn “văn hóa và lễ nghi cung đình”, đây cũng là

trường học đầu tiên áp dụng bộ môn mới lạ này vào chương trình giáo dục.

Tôi nằm im chú ý theo dõi những đoạn phim quay cảnh ngôi trường. Đó

là một tòa lâu đài đẹp lộng lẫy. Trừ hệ thống lớp học hiện đại bên

trong, người ta giữ lại hầu hết những nét tiêu biểu của kiến trúc cung

đình như những cái cổng chạm trỗ cầu kỳ hay những dãy hành lang lót đá

thạch anh, những cái trụ nhiều phù điêu độc đáo, những chân đèn cầy cổ

xưa xuất hiện ở mọi lối đi, ngay cả những bộ gươm kiếm, cung tên cũng

được trưng bày ở các góc tường. Ở giữa hai tòa nhà là một cái tháp cao

chót vót nóc hình kim tự tháp. Những vườn hoa ở đó thì khỏi chê. Phía

sau tòa lâu đài còn có một cái hồ lớn hình trái tim và những hàng cây

xanh rợp bóng bờ hồ.

-Anh hai! Xem cái này nè!

Tôi giật giật tay áo và ngước gọi anh nhưng anh ấy đã dẹp cái laptop sang một bên và cũng chăm chú xem như tôi.

-Trường học mà cứ như cung điện vậy, anh nhỉ? Ước gì em cũng học ở đó…

Tôi thích thú ngồi dậy dùng hai tay ôm lấy đầu gối

-Vì nó vốn là một cung điện rồi!-anh đáp

-Lạ quá! Em cứ nghĩ cung điện chỉ có ở thủ đô thôi chứ…

Anh nhìn tôi trả lời nhẹ nhàng

-Ừ… em nói đúng, nhưng cái này khác. Vua Quang Minh IV đã xây nó cho Vương Phi Mỹ Th