
í Hoàng hậu trống không, và cũng chưa bao giờ thấy Đế Hậu ngồi cùng bàn.
Sáng sớm Tử Thần cung đưa thánh chỉ tới, nói đêm nay nàng phải xuất hiện ở Quỳnh Lâm yến. Nàng chỉ cảm thấy buồn cười, hắn biết rõ trước mặt mọi người nàng sẽ giả ngu, cần gì phải gọi nàng đến?
Nàng càng ngày càng không hiểu được suy nghĩ của Nghiêm Tuyển.
“Nương nương, người đừng nháo nữa, đến muộn yến tiệc thì đầu của nô tỳ sẽ không giữ được mất”. Tĩnh Nhi cầm trang sức đến, Lạc Quỳnh Anh lại cố tránh đi.
“Ta không muốn đi”. Nàng nhắm mắt giả vờ ngủ, không nhìn mặt của Tĩnh nhi.
“Nương nương, nếu người không đi thì Diêu Chiêu nghi sẽ rất hả hê”. Cung tỳ Lộ nhi lên tiếng.
Nghe Lộ Nhi nói dạo này trong cung Diêu Kỳ rất kiêu căng ngạo mạn, Lạc Quỳnh Anh giật giật khóe mắt, hỏi ngây thơ: “Tại sao ta không đi thì Diêu tỷ tỷ lại hả hê”.
Tĩnh nhi còn chưa lên tiếng thì Lộ nhi mới vào Ngọc Ninh cung vài ngày, hừ một tiếng: “Nương nương lại không biết rồi, Diêu chiêu nghỉ ỷ vào mình được lòng Hoàng thượng mấy ngày gần đây, ăn mặc như Nhất phẩm Quý phi, nghi thức đi đứng trong cung còn lớn hơn cả Hoàng hậu, rõ ràng là lòng dạ Tư Mã Chiêu [1'>”.
[1'> Lòng dạ Tư Mã Chiêu: Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mậu nhìn thấy đại tướng quân Tư mã Chiêu nắm hết quyền bính, làm việc hống hách bá đạo thì nhịn không được. Một hôm, ông ta cho triệu tập Vương Kinh và ba vị đại thần khác vào trong cung, rất tức giận, nói:
- “Dã tâm của Tư mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi nó đến giết ta. Hôm nay, ta và các ngươi đi thảo phạt hắn”.
Các đại thần đều khuyên ông ta nên nhẫn nại, không nên lao vào đại họa, nhưng Tào Mậu không nghe bèn đi tập họp cấm vệ quân và lính hầu cùng thái giám lại, và đánh từ trong cung ra. Nào ngờ, có người đi báo tin này cho Tư mã Chiêu, kết quả, Tào Mậu bị đâm ngay ngực rơi xuống ngựa mà chết, mà dã tâm làm phản của Tư mã Chiêu càng thêm rõ ràng.
(Tam quốc chí)
“Lòng dạ Tư Mã Chiêu, nghĩa là làm sao?”. Lạc Quỳnh Anh cố ý ngu dốt hỏi.
“Dĩ nhiên là Diêu chiêu nghi muốn làm Hoàng hậu rồi”. Lộ Nhi còn nhỏ không suy nghĩ liền thốt lên.
“Lộ nhi”. Tĩnh nhi biết trong cung tai mách vạch rừng, vội vàng ngắt lời Lộ nhi.
“Đau, đau, đau”. Lộ nhi kêu đau.
“Những lời của ngươi mà truyền ra thì làm sao mà yên được hả?”. Tĩnh nhi trợn mắt lườm nàng một cái.
“A, nhưng mà muội không nói bậy. Trong hậu cung mọi người đều biết, nếu như Cam Lộ cung mà được thế thì Ngọc Ninh cung chúng ta gặp nạn là chắc, mấy ngày gần đây hoàng thượng lại không đến Ngọc Ninh Cung. Bây giờ hoàng thượng hạ chỉ muốn nương nương đến yến hội, nương nương phải nhân cơ hội này tuyên cáo với tất cả mọi người biết, nương nương mới là chủ nhân chân chính của hậu cung”.
Nhìn Lộ nhi kích động nói, Lạc Quỳnh Anh bật cười hì hì.
Lộ nhi kỳ quái hỏi: “Nương nương cười cái gì? Nô tỳ nói sai gì sao?”.
Tĩnh nhi véo má nàng ta: “Nếu như ngươi còn muốn sống thì quản tốt cái miệng của ngươi cho ta”.
Lộ Nhi lộ vẻ mặt đau khổ bĩu môi, không dám nói gì mà đi xuống. Haiz, cứ tưởng làm cung tỳ của hoàng hậu thì có thể uy phong cỡ nào, ai ngờ đến Ngọc Ninh cung mới biết, hoàng hậu vừa ngu vừa đần, quy củ trong cung cũng không hiểu được, phải có cung nhân nhắc nhở mới biết.
“Đến đây chải đầu cho ta”. Lạc Quỳnh Anh bước xuống, ngồi xuống trước chiếc gương mạ vàng. Đầu tiên Tĩnh nhi kinh ngạc sau đó nhún vai một cái.
Cũng đúng thôi, tính của kẻ ngu này vẫn là lúc nắng lúc mưa, chắc là do ít hiểu biết, không có một chút nào phong phạm của gia đình Đế vương.
Dù sao, kẻ ngu này cũng chấp nhận chải đầu, mạng của bọn họ có thể được bảo toàn rồi.
Xe ngựa đã chờ ở ngoài Ngọc Ninh cung, Tĩnh nhi và Lộ nhi chuẩn bị cho Lạc Quỳnh Anh trâm thượng nhiều đóa kim hoa, theo phong cách mảnh mai, đầu vấn trụy mã kế.
Lông mày kẻ đen, da trắng thắng tuyết, cánh môi đỏ thắm như một đóa xuân hoa.
Khi Lạc Quỳnh Anh bước xuống xe ngựa, bước vào Quỳnh lâm yến thì toàn bộ quan viên choáng váng chứ đừng nói gì đến những tân khoa tiến sĩ, tất cả đều trợn to mắt nín thở nìn bóng người uyển chuyển đang bước trên đại điện kia.
Quỳnh lâm yến đã tiến hành được một nửa, Nghiêm Tuyển nghiêng người dựa vào ghế rồng, tay cầm ly bạch ngọc lưu ly, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào Lạc Quỳnh Anh đến muộn.
Diêu Chiêu Nghi mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt lấy tay ghế. Vừa rồi nàng ta uy phong đi theo sau Nghiêm Tuyển vào cung điện, bây giờ đều bị Lạc Quỳnh Anh vượt lên.
Tất cả mọi con mắt trong buổi dạ yến đều nhìn vào bóng dáng màu đỏ như tiên tử, cả bữa tiệc đều im lặng, ngay cả vũ công và nhạc công cũng ngừng lại. Tất cả đều yên tĩnh.
Lạc Quỳnh Anh tất nhiên hiểu được mọi người đang nhìn chằm chằm vào nàng, phản ứng của mọi người nằm ngoài dự đoán của nàng. Nhưng mà khi nàng thấy mặt mày Diêu Kỳ trắng bệch, nàng đột nhiên cảm thấy hôm nay ăn mặc khoa trương như thế này cũng không thừa.
Nhưng mà không chỉ Diêu chiêu nghi, mà sắc mặt của người khác cũng không được đẹp lắm, đột nhiên nàng thấy tâm tình thật tốt.
Lạc Quỳnh Anh bước đi nhẹ nhàng, làn váy đỏ thắm kéo dài sau lưng, đi đến trư