Old school Swatch Watches
Địch Hậu

Địch Hậu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322674

Bình chọn: 8.00/10/267 lượt.

hắn cũng từng nắm tay của nàng như vậy, cùng nhau đi trên đường mòn dưới ánh trăng mông lung.

Lạc Quỳnh Anh mở to mắt, bàn tay nắm lại, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay trắng noãn khẽ đau, giống như cảm giác đau đớn lúc này trong lòng nàng.

“Trẫm đến xem Hoàng hậu, không ngờ chiêu nghi cũng đang ở đây”. Nghiêm Tuyển thấy Lạc Quỳnh Anh không hành lễ cũng không để ý, ngồi xuống thấy những món điểm tâm đang đặt trên bàn.

Hắn phát hiện nàng rất yêu những món điểm tâm ngọt nên ra lệnh cho Thôi Nguyên Bái tìm những đầu bếp am hiểu làm những món điểm tâm ngọt đưa vào Ngự Thiện phòng. Có lẽ rất hợp khẩu vị của nàng.

Mắt phượng giương lên nhìn khuôn mặt mang theo vẻ xa cách thì cười khổ. Hình như vị hoàng đế là hắn còn không bằng một bàn điểm tâm tinh sảo, không chiếm được tâm của nàng.

Diêu Kỳ sáp lại gần Nghiêm Tuyển, mềm mại nói: “Nô tỳ đang sợ hôm nay không được gặp bệ hạ thì bệ hạ xuất hiện. Bệ hạ với nô tỳ tâm ý tương thông”. (Ốc: Không biết xấu hổ!!!)

“Chiêu Nghi đúng là có lòng với trẫm, mới nửa ngày không gặp mà đã nhớ trẫm như vậy rồi!”. Nghiêm Tuyển mỉm cười nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Lạc Quỳnh Anh.

Trong lòng nàng có ghen ghét không khi nhìn thấy hắn và nữ nhân khác như vậy?

Dường như hiểu được suy nghĩ của hắn, Lạc Quỳnh Anh cười một cái: “Vừa rồi trong miệng tỷ tỷ nói đều là bệ hạ làm cho ta nghe cũng thấy mệt, có thể thấy được là tỷ tỷ rất nhớ nhung ngài”.

Kẻ ngu này lại giúp nàng một tay trước mặt bệ hạ? Trong lòng Diêu Kỳ kinh ngạc, còn sắc mặt của Nghiêm Tuyển thì trầm xuống.

Nàng cười với Diêu Kỳ, đi qua trước người của Nghiêm Tuyển thì bất thình lình bị hắn kéo cổ tay.

Cổ tay bị nắm chặt, nàng bị đau mà nhíu mày, xoay mặt nhẹ nhàng cười, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Nghiêm Tuyển: “Bệ hạ nắm tay ta đau”.

“Trẫm đã cho phép nàng đi sao?”. Chẳng lẽ trong lòng nàng không hề có hắn?

“Nếu như ta không rời đi thì làm sao bệ hạ có thể nói chuyện riêng tư với tỷ tỷ, bệ hạ thật kỳ lạ”. Nàng cười hì hì không để ý đến lạnh lẽo ở đáy mắt hắn.

“Trẫm muốn nàng ở lại”. Nắm chặt lấy cổ tay nhỏ gầy của nàng, ánh mắt sắc như dao.

“Nhưng mà ta lại không muốn đó”. Cổ trắng hơi nghiêng, nàng cười ngốc nói.

Thấy không khí giằng co, Diêu Kỳ vội vàng nhún người hành lễ: “Nô tỳ không quấy nhiễu bệ hạ và nương nương, nô tỳ cáo lui”.

“Khoan đã tỷ tỷ, ngươi hãy ở lại nói chuyện với bệ hạ, ta mệt rồi muốn đi nghỉ”. Lạc Quỳnh Anh gọi với Diêu Kỳ đang vội vã đi.

Diêu Kỳ đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, mặt đáng thương nhìn Nghiêm Tuyển: “Bệ hạ.....”.

“Hoàng hậu quả nhiên là một người khoan dung độ lượng, trẫm đến Ngọc Ninh cung mà cũng để phi tần khác phục vụ trẫm, chẳng lẽ trong lòng Hoàng hậu không thấy khó chịu?”.

“Khó chịu? Tại sao phải khó chịu? Có nhiều người bên cạnh bệ hạ không phải là rất tốt sao? Chẳng lẽ suốt ngày bệ hạ nhìn thấy gương mặt ta mà không thấy chán à?”.

Nghiêm Tuyển thấy nàng vô tư nở nụ cười, cố ý giả bộ ngu không hiểu hắn nói gì thì mím chặt môi mỏng, ngực đau nhói.

Cứ tưởng rằng trong lòng nàng có hắn nếu không đêm đó sẽ không động tình với hắn, dù sao thì nàng cũng không hoàn toàn thờ ơ... nhưng mà xem ra, tất cả chỉ do hắn tưởng tượng mà thôi.

Đúng là tính cách của nàng, nếu như thật sự trong lòng có đối phương thì nhất định không tiếp nhận người đó dây dưa với nữ tử khác.

Đêm đó nàng cũng nói với hắn thà chết cũng không để bị một nam tử nàng không thương cưỡng chiếm. Nhìn nàng có vẻ nhu nhược nhưng thực ra tính cách rất mạnh mẽ.

Nàng đang nói cho hắn biết nàng vô tâm với hắn, không quan tâm hắn ân ái cùng nữ nhân khác và cũng không quyến luyến sự cưng chiều của hắn.

Người tôn quý như hắn lần đầu tiên quan tâm như thế đến một nữ nhân, thậm chí vì nước mắt của nàng mà cố nén khát vọng của mình, không muốn chiếm đoạt nàng.

Nhưng từ đầu đến cuối, nàng không hiếm lạ, không quan tâm khi hắn làm những thứ này.

Nghiêm Tuyển rũ mắt xuống, chậm rãi buông cổ tay trắng, nụ cười lạnh lẽo: “Thật sao? Xem ra trẫm đã cưới được một hoàng hậu lòng dạ rộng rãi rồi”.

Cổ tay vừa được thả lỏng, tim của Lạc Quỳnh Anh cũng rũ xuống, khóe miệng cứng ngắc, đáy mắt có một cảm giác nóng rực.

Không, không có gì mà phải khổ sở cả, nếu không phải tình cờ gặp hôm tuyết đó, nếu không phải bị hắn khám phá ra lớp ngụy trang từ đó bị hắn bám lấy thì hai người, chỉ là hai người xa lạ trong hàng ngàn người mà thôi.

Đưa mọi chuyện về ban đầu, trở lại là hai phe đối địch, như vậy mới đúng.

“Bệ hạ bớt giận, nô tỳ thay nương nương xin tội với bệ hạ”. Thấy vẻ mặt Nghiêm Tuyển âm trầm, Diêu Kỳ vội vàng mềm giọng nói.

Nghiêm Tuyển cười lạnh: “Trẫm không tức giận, trẫm có một hoàng hậu sáng suốt như thế nên tâm tình trẫm rất tốt, không hề tức giận”.

“Bệ hạ....”. Nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song tràn đầy sương lạnh, ánh mắt giận dữ thì Diêu Kỳ sợ hãi vì chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ.

“Nếu như Hoàng hậu đã nói như vậy thì Diêu chiêu nghi bồi trẫm về Tử Thần cung”. Nghiêm Tuyển quay sang nói với Diêu Kỳ, khuôn mặt không thay đổi.

Diêu Kỳ mừng thầm trong bụng, thẹn thùng cúi người: “C