
y Nghiêm Tuyển đưa tay vào đống tuyết dò xét thì mặt mày biến sắc, nóng lòng khuyên hắn.
Lạc Quỳnh Anh đứng ngu không lên tiếng.
Dường như là sợ nàng không đủ sự kinh ngạc, một sự tình xảy ra làm nàng ngạc nhiên. Khuyên tai mà nàng tìm khắp nơi không thấy thì Nghiêm Tuyển lại tìm thấy.
Hắn nghiêng mắt nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt khi cười thật xinh đẹp, bàn tay thon dài đưa ra trước mặt nàng sau đó lật lòng bàn tay lên, trên lòng bàn tay là hai chiếc khuyên tai bạch ngọc được trạm trổ thành quỳnh hoa.
Nàng không hề nói dối.
Đây đúng là khuyên tai bạch ngọc mẫu phi tặng cho nàng vào lễ cập kê.
“Quỳnh Hoa là một loài hoa thuần khiết hiếm thấy, báu vật xinh đẹp. Cô gái cực kì thông minh như con mới có thể xứng để mang đôi khuyên tai quỳnh hoa này”.
Mẫu phi tự tay đeo đôi khuyên tai quỳnh hoa cho nàng, ánh mắt trìu mến.
“Quỳnh Anh, chắc chắn sẽ có một ngày con rời khỏi lãnh cung, tìm được nơi con thuộc về, nhưng con phải rất cẩn thận, sự thông minh của con không được cho người khác biết, để bảo đảm sự an toàn cho bản thận con phải giấu sự thông minh của con đi. Nếu như không thực sự cần thiết thì không được để lộ con là người thông minh trước mặt nam tử”.
Đến nay những lời dặn dò đó của mẫu phi vẫn còn vang bên tai nàng, một câu nàng cũng không dám quên. Sau đó khi nàng gặp được Nghiêm Tuyển, nàng mới hiểu được vì sao khi đó mẫu phi lại dặn nàng như vậy.
Lông mi dài khẽ run như cánh bướm vỗ cánh muốn bay, Lạc Quỳnh Anh rũ cổ xuống, trong tim dậy sóng.
Đôi tay nhỏ bé ửng hồng muốn nhận lấy đôi khuyên tai, thì bỗng chốc lại bị Nghiêm Tuyển nắm chặt lại.
“Trẫm giúp nàng tìm khuyên tai, nàng muốn báo đáp trẫm như thế nào?”. Mắt phượng nhếch lên, cười biếng nhác, một câu nói như thế được hắn nói ra làm người ta đỏ mặt.
“Bệ hạ muốn ta báo đáp như thế nào?”. Nàng cân nhắc câu nói, cố ý giả bộ ngu ngốc nhưng trong lòng rất lo sợ.
Nghiêm Tuyển cười nhưng không đáp, cầm khuyên tai suy nghĩ một lúc, môi mỏng khẽ nâng lên nụ cười hình cung, tự tay đeo khuyên tai lên cho nàng.
“Quỳnh hoa hợp với quỳnh anh, quả thật rất đẹp”. Mắt phượng liếc nhanh nhìn cô, ngón tay thon dài khẽ vuốt qua vành tai của cô, sờ nhẹ vào đóa quỳnh hoa bạch ngọc.
Cảm xúc âm ấm lành lạnh này chạy thằng vào tim nàng.
“Bệ, bệ hạ?”. Một người ngu không thể hiểu được tình yêu nam nữ, cũng không thể hiểu thế nào là mập mờ. Nàng là một kẻ ngu, kẻ ngu, kẻ ngu, phải làm một kẻ ngu.
“Nghiêm Tuyển”. Hắn nhíu mày cười một tiếng hào hoa phong nhã: “Nàng là thê tử của trẫm, nàng nên gọi tên của trẫm”.
“Nhưng....”. Không hợp lễ nghi, những lời này vừa muốn nói ra thì lỹ trí đã ngăn nàng lại. Nàng là một kẻ ngu không biết lễ nghi, nếu nàng nói những lời này thì sợ rằng hắn sẽ nghi ngờ nàng.
Răng trắng khẽ cắn môi dưới, trong mắt Lạc Quỳnh Anh lóe một tia kỳ cục, sợ Nghiêm Tuyển nghi ngờ nên vội vàng cười khúc khích vui mừng nói: “Trong cung chỉ có ta có thể gọi bệ hạ như vậy, hay quá”.
Nghiem Tuyển thu hết những cử chỉ lời nói trái lương tâm của nàng vào đáy mắt, hắn cười giảo hoạt.
Nếu nàng thích giả bộ làm kẻ ngu thì hắn cũng không vạch trần nàng. Ở cùng với một kẻ ngu thông minh hắn cũng có biện pháp ứng phó, ví dụ như kẻ ngu thì không thể nào có một lý do đường hoàng để cự tuyệt những yêu cầu của hắn.
Nụ cười trên môi càng sâu sắc, Nghiêm Tuyển cúi mặt xuống, nhẹ nhàng nói: “Nàng gọi sai rồi, không phải bệ hạ, là Nghiêm Tuyển, gọi thử cho trẫm nghe”. Gò má Lạc Quỳnh Anh phiếm hồng, đè nén sự ngượng ngùng, cười ngốc: “Nghiêm Tuyển”.
Hắn biết rõ nàng là bất đắc dĩ không thể không mở miệng nhưng khi hắn nghe được giọng nói mềm mại nhẹ nhàng kêu thì lồng ngực khẽ động, ánh mắt không thể rời khỏi nàng. Mặt Nghiêm Tuyển cúi xuống, có một suy nghĩ xuất hiện mạnh mẽ trong đầu hắn, ngón tay dài xoa cái cằm mịn như tơ của nàng, cúi người hôn lên.
Lạc Quỳnh Anh choáng váng, hai mắt trợn to, liếc qua thấy Thôi Nguyên Bái lui đến một góc xa, hai tay của nàng còn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, không thể động đậy.
Từng giọt từng giọt, một tấc lại một tấc, đầu tiên là môi mỏng chạm khẽ, rồi sau đó xâm nhập, đầu lưỡi thăm dò cạy mở làn môi nàng đang mím chặt.
Cảm xúc nóng ẩm kỳ quái dịu dàng ngấm vào, nàng đỏ mặt, mắt trừng đăm đăm, hai tay bị hắn nắm khép lại thành quyền.
Đầu lưỡi nóng bỏng lướt qua hàm răng của nàng làm nàng không kháng cự nữa, mắt phượng nhếch lên mừng rỡ.
Hắn sinh trưởng trong gia đình đế vương, hai mươi tuổi hắn đã đăng cơ làm hoàng đế. Cho tới bây giờ hắn chỉ đặt toàn bộ suy nghĩ lên sự nghiệp thống trị của mình, hắn cũng tin rằng nữ nhân chỉ để thị tẩm chứ không thể dùng vào việc gì khác.
Còn nữa, cô gái có thể lọt vào mắt của hắn cũng rất ít. Nữ nhân trong hậu cung hay ghen tỵ, giảo hoạt, nhiều nghi ngờ, khẩu phật tâm xà.
Mặc dù các nàng ấy đều ái mộ hắn nhưng sau lưng vẫn cất giấu dã tâm nắm giữ quyền thế, vì vậy hắn ít đến hậu cung và cũng chưa từng chuyên sủng người nào.
Nhưng tư vị hôn nàng, như mật ngọt ngào làm hắn chỉ muốn trầm luân trong đó, không muốn tỉnh nữa....
Nghiêm Tuyển ôm sát thân thể thơ