Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Địa Ngục Sâu Thẳm

Địa Ngục Sâu Thẳm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323851

Bình chọn: 9.00/10/385 lượt.

ấy tốt lên chút nào hay không? Thuốc này là do Thanh cùng Nghê đại phu chung sức nghiên cứu chế tạo ra, mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng có thể ức chế được

phát tác.”

Ta nghi hoặc trừng mắt nhìn hắn, vô thức liếm liếm môi, ừ, nơi đó rõ ràng còn lưu mùi vị của tay hắn.

Chỉ thấy con ngươi của hắn tối sầm lại, khẽ cười nói: “Không cho phép

liếm, nàng như vậy ta không nhịn được muốn hôn nàng đó nha!”

Trên mặt ta nhất thời nóng lên, mặc dù biết rõ hắn đang đóng kịch, nhưng giờ đây bị hắn ôm ám muội như vậy, khiến ta không khỏi nhớ tới hết các loại chuyện trước đây từng phát sinh với hắn, chỉ cảm thấy chỗ đó trên mặt càng nóng lên.

“Hừ, hai người các ngươi vẫn còn tranh thủ thời gian liếc mắt đưa tình, mà thôi, hôm nay ta cũng muốn làm người tốt, tiễn đôi uyên ương đồng

mệnh các ngươi xuống địa phủ!” Minh Ngự dường như đã rất giận, khoát tay tấn công lại đây.

“Khoan đã! Minh Ngự, ngươi không nghĩ muốn chuôi Nhật kiếm này nữa sao?” Trong tay Nhan Ngạo Hành đang cầm chính là thanh Nhật kiếm ta giao cho hắn.

Vẻ mặt của Minh Ngự biến đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi làm sao có được?”

“Hừ, Nhật kiếm này vốn chính là Nhan gia ta giữ, nếu không phải năm đó

Minh Nguyệt Dạ dùng mỹ nhân kế dụ cha ta, đánh cắp Nhật kiếm, thì hiện

tại Nhật kiếm vẫn còn được cung phụng trong từ đường Nhan gia ta. May

mắn, ngày hôm nay, nó vẫn về trên tay ta, sao nào? Võ công của ngươi

đích thật là cao hơn ta, nhưng nếu ta muốn hủy diệt Nhật kiếm trước khi ngươi xuất thủ thì dễ dàng vô cùng. Minh phủ chủ là một người thông

minh, nên biết bảo toàn đồ vật nào quan trọng đối với ngươi, chỉ sợ

ngươi biết rõ điều này hơn ta rồi!” Nhan Ngạo Hành bình tĩnh nói.

“Của nhà các ngươi? Hừ, Nhật kiếm này lúc đầu chính là của Minh gia ta, là chi bảo hoàng gia thất truyền của chúng ta để lại đời sau, các ngươi ngày đó nhân danh chính nghĩa nhưng thực ra cũng là loạn thần tặc tử

muốn soán quyền đoạt vị, các ngươi mới thực sự là vừa ăn cướp vừa la

làng! Nếu như ngươi muốn chết nhẹ nhàng thì lập tức biết điều để ba

thanh kiếm lại, nếu không ~~~~” Minh Ngự không nói thêm gì nữa, nhưng

sát ý lạnh thấu xương trong mắt của ông ta đã lại càng thêm đặc hơn.

Người của hai bên nhất thời cũng không mở miệng, dường như đều đang chờ đợi, suy cho cùng hai bên đều có chút dè chừng, Nhan Ngạo Hành đối mặt hai đại cao thủ Minh Ngự cùng Minh Ám, rất khó toàn thân trở ra, còn

cậu cũng vô cùng để ý đối với Nhật kiếm trong tay Nhan Ngạo Hành, việc

này cũng khó trách, dù sao đối với cậu mà nói, Nhật kiếm có thể xem như là di vật của mẫu thân để lại, đương nhiên ông ta phải coi trọng rồi.

Cứ giằng co như vậy cũng không phải cách hay, trong lúc không chú ý, ta phiêu mắt thấy khối vách động ở phía sau, đúng rồi, như thế nào lại

không để ý, cánh cửa không phải ở ngay sau lưng sao?

Ta lặng lẽ vươn tay, dựa vào trí nhớ, rất nhanh liền tìm được cơ quan để mở cửa, thật khéo, ngay chỗ ta đưa tay ra là có thể đụng đến.

Việc này không nên chậm trễ, trong lòng ta khẽ run lên, quay đầu, ôm lấy cổ của người nọ xong, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ta mở cửa

ra.”

Cũng không để ý đến phản ứng của hắn, ta đẩy tay hắn ra, tay chạm vào vách động.

Ta dịu dàng cười nói với Minh Ngự: “Cậu quả là không quên tình cũ, nể mặt mẫu thân, xem như đến nay chưa từng có gì xảy ra đi!”

Vừa nói, ta vừa lặng lẽ ấn xuống cái cơ quan kia ~~~

Bên tai chỉ nghe thấy một tiếng gầm lên, thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy một trận gió mạnh đè ép đến.

Chỉ trong thời gian chớp mắt, Minh Ngự lúc đầu còn đang đứng cách hơn

mười bước, lúc này đã lui ra phía sau vài bước, thần sắc trên mặt kỳ lạ, trừng mắt nhìn người ở đằng sau ta.

“Ta rõ ràng đã xem thường ngươi là tiểu bối! Không tệ, có thể ngăn được của ta một chưởng, xem ra ngươi cũng không tồi! Tiếc là, tiếp sau đây, ngươi nhất định không đỡ được!” Giọng nói lạnh giá vô tình, dường như

ngay cả không khí ở xung quanh cũng đều bị đông cứng.

“Đa tạ Phủ chủ!” Vừa dứt lời, người này một tay kéo eo lưng của ta qua, nhanh chóng chuyển thân vào bên trong sơn động phía sau vách động.

Nhanh như chớp, chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, thân hình cứng cáp của người này dừng lại.

Sau khi thấy rõ người đang nắm cổ tay ta, ta không khỏi hô lên một tiếng: “Ám!”

Tình hình hiện tại thật đúng là kỳ lạ, hai người bọn họ. một người trong một người ngoài, một người ôm thắt lưng của ta, một người lôi kéo tay phải của ta, còn ta vừa lúc chắn ở tại cửa động.

“Buông tay!” người kia ở đằng sau lạnh giọng quát.

“Nên buông tay chính là ngươi! Ngươi muốn dẫn nàng đi chờ chết sao?” Người đằng trước một bước cũng không nhường.

Hai người đều không chịu nhượng bộ, nhưng cũng không có dùng lực, không biết có phải là do sợ kéo đau ta không.

Không biết làm sao, ta cười cười quay đầu lại, nhìn người nọ một cái:

“Ngươi đi đi, mang theo ba thanh kiếm, đi được càng xa càng tốt, cho dù ta có đi hay không cũng không còn quan trọng rồi, không phải sao? Dù

sao ta cũng chỉ sống được ba ngày nữa! Ngươi, còn không chịu buông tay

ra sao?”

Nói xong lời cuối cùng, trong tâm ta đau nhói, cắ