
g nhiên vọng đến tiếng nói của Huyên: “Nàng đã ngủ chưa? Ta có thể vào một chút không?
Lấy lại tinh thần, miễn cưỡng mở miệng đáp: “Vào đi, ta còn chưa ngủ!”
Huyên đẩy cửa ra, đi vào.
“Có đói bụng không? Hôm nay nàng chưa ăn gì cả! Ta cho phòng bếp nấu một chút cháo cho nàng, nàng tranh thủ lúc nó còn nóng ăn đi!”
Bây giờ ta mới chú ý tới, trên tay hắn cầm một cặp lồng đồ ăn nhẹ.
Huyên nhẹ nhàng đặt cặp lồng lên bàn, mở cái nắp, một hương thơm quyến rũ nhẹ nhàng bay tới.
“Đến đây, ha ha, xem nè, ở bên trong Thanh bỏ thêm một ít dược liệu, rất tốt đối với thân thể của nàng.” Huyên bưng bát, ngồi ở trên mép
giường, có vẻ như muốn đút cho ta ăn.
“Cái này, ta tự ăn được rồi!” Ta vội vàng đưa tay nhận lấy bát.
“Ai, gấp cái gì, cẩn thận kẻo bỏng! Yên tâm, ta chỉ muốn đút cho nàng, cũng không phải ăn mất của nàng!” Huyên cười nói.
Tay của ta buông lỏng, thiếu chút nữa làm rơi chén xuống mặt đất.
Ngẩng đầu, cảnh giác nhìn nụ cười của Vũ Văn Huyên giống như hồ ly xấu
xa đang yên lặng rình mồi, hoài nghi hỏi: “Ngươi lại có mưu đồ gì?”
Vũ Văn Huyên bỏ tay, nhún vai, vẻ mặt vô tội nói: “Nàng nghĩ gì chứ! Ta sao lại có ý đồ xấu với nàng được!”
Cúi đầu, không nhìn tới người trở mặt còn nhanh hơn giở sách kia, ta cầm lấy thìa, vùi đầu ăn cháo!
“Ừ, Thanh đã chuẩn bị xong, ngày mai chúng ta đi ngay.”
Tay ngừng một chút, từ từ buông bát, ta miễn cưỡng thở dài: “Phải đi đâu?”
“Thanh hắn nói hắn phát hiện một chỗ, chắc là có ích để giảm bớt hàn độc phát tác trên người nàng. Nếu như đi bây giờ, có thể có nhiều thời
gian cho Thanh nghiên cứu phối hợp dược, cũng có thể thử nhiều vài
phương pháp.”
“Cần gì phải phiền phức như thế? Bây giờ không phải ta vẫn khỏe sao!”
“Không nên như vậy! Nàng đừng quên lúc trước đã đồng ý điều kiện của ta nhé! Dù sao hiện tại Ngạo Hành cũng không có việc gì, việc nàng ở lại với hắn mà nói, cũng không có tác dụng gì, không bằng tĩnh dưỡng thân
thể cho tốt đi.” Giọng điệu của Huyên rất dịu dàng, rất có sức hút.
Ta yếu ớt nhắm mắt, gật gật đầu: “Ừ!”
“Ai!” Bên tai truyền đến giọng nói vui vẻ của Huyên: “Vì sao hôm nay lại nghe lời như vậy!”
“Nghe lời không tốt sao!” Liếc cho hắn cái nhìn khinh thường, đồng thời cũng đưa cái bát không cho hắn.
“Ăn no rồi sao? Còn muốn nữa không?” Huyên khoái trá hỏi.
“Không cần! Ta muốn đi ngủ! Mệt chết đi!” Ta nhắm mắt lại, nằm xuống,
chỉ hôm nay thôi mà chịu nhiều kích thích vậy, thật là rất hiếm có, làm cho ta không thể lập tức tiêu hóa được!
“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi!” Huyên dường như không ngờ thái độ ta
lại hợp tác như vậy, cảm thấy rất vừa lòng, rời đi ngay lập tức, đến
tiếng bước chân cũng nhẹ nhàng đi nhiều.
Không hiểu có phải vì Thanh nấu dược bên trong cháo có tác dụng hay
không, ta rất khó mới có được một đêm không mộng mị, ngủ sâu đến tận khi mặt trời lên cao, cho đến khi Hàn Ti Nhược đến gõ cửa ta mới tỉnh lại.
Nàng ân cần hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, còn tự mình bưng điểm tâm tới
cho ta, nhắc tới chuyện ta phải rời đi, vẻ mặt lại lưu luyến không nỡ
rời xa.
Ta thật ra lắp bắp kinh hãi, thật không ngờ Huyên lại đem chuyện ta phải đi khỏi gióng trống khua chiêng như vậy, ai ai cũng biết.
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng ta vẫn chuẩn bị hành trang đơn giản dưới sự trợ giúp của Hàn Ti Nhược.
Chỉ chốc lát sau, Huyên sảng khoái đến thúc giục ta đi.
Cam chịu số phận để hắn đưa đi, tiếp đó còn gặp mấy vị võ lâm đại nhân từ biệt.
Trước mặt Huyên, mấy vị này tỏ vẻ rất khách sáo tức giận đối với ta,
nhưng ngược lại sắc mặt Thích Thiểu Thương lại trắng bệch, dọa người,
mặc dù có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn là trái tim đau nhức,
không liếc hắn một cái nào nữa.
Cuối cùng có nên từ biệt ca ca không, ta vẫn cảm thấy có chút không yên.
Ai ngờ đi tới cửa lại bị tiểu đồng cản lại, nói là Nghê đại phu đang
châm cứu cho ca ca, không thể quấy rầy, còn nói không biết khi nào mới
xong, chỉ lấy tờ giấy nhét vào trong tay ta.
Trên bức thư đó cũng chỉ có mấy chữ, đại ý là biết ta phải đi, hy vọng ta lên đường bình an.
Giọng nói trên đó rất khách khí, xa lạ, nhưng dòng chữ vẫn đẹp đẽ, thẳng tắp và rắn rỏi như trước, tờ giấy mỏng manh trong tay ta vậy mà lại
nặng như cánh cửa dày trước mắt kia.
Cũng tốt, gặp mặt cũng không biết nên nói gì với hắn, hoặc là hắn muốn
hỏi ta cái gì, cứ đi như vậy, tất cả mọi người đều có con đường riêng,
vậy thì cứ để mọi thứ cân bằng như vậy đi, duy trì như vậy đi.
Chỉ là, bây giờ đi, không biết còn có thể gặp lại không?
Huyên chuẩn bị rất cẩn thận: xe ngựa hoa lệ mà thoải mái, còn tìm thị nữ lanh lợi nghe lời, còn có thị vệ được huấn luyện kĩ càng ở xung quanh chúng ta.
Tâm trạng không khỏi xúc động, rốt cuộc là phái đoàn của Vương gia!
Lần này hắn không giống người khoe khoang, ngược lại sớm cưỡi trên một con bạch tuấn mã, đi bên cạnh xe của ta, thỉnh thoảng cúi đầu, xốc màn xe lên, phân phó thị tì bên trong hầu hạ ta.
Đây là lần đầu tiên ta được chiếu cố như vậy, mấy thị nữ kia một câu
tiểu thư hai câu tiểu thư, cái gì cũng nhanh tay giúp ta làm, ngay cả ta muốn uống ước cũng