Đi Xem Mắt

Đi Xem Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323211

Bình chọn: 9.5.00/10/321 lượt.

lại, lại phát hiện năng lực nội trợ của Doãn Việt dường như còn hơn cả

mình.

Ngón tay của Doãn Việt dài mà sạch, bát đũa trong tay

hắn lộ vẻ ngoan ngoãn dị thường.

"Anh thường xuyên rửa chén à?" Bình Phàm

không nhịn được hỏi.

"Không có."

"Vậy sao lại thành thạo như vậy?"

"Cái này là chuyện cần phải biết."

Những lời này trực tiếp làm cho người từng đập bể hai

chồng chén bát - Bình Phàm, cảm thấy áp lực rất lớn.

Cơm ăn xong, chén rửa xong, sau đó hẳn ngồi trên ghế

sa lon xem ti vi.

Bình Phàm cảm giác mỗi cái lỗ chân lông trên sống lưng

mình cũng đã bắt đầu ngứa.

Lúng túng, lúng túng mà, không nói đến chuyện yêu

đương, chỉ riêng tình huống này đã có thể kết luận là không bình thường.

Để tránh cho hai lỗ tai bị đốt cháy, cô vội vàng tìm

đề tài.

"Nhiệm vụ của mọi người hoàn thành rồi sao?"

Đề tài hay, Bình Phàm vỗ tay tán thưởng mình.

"Ừ, kết thúc hồi xế chiều."

"Vậy anh đứng đợi ở cửa lâu không?"

"Vốn định tới đón em, nhưng thật sự quá mệt mỏi,

không tiện lái xe nên đành tới cửa chờ."

"À." Bình Phàm có chút đỏ mặt, bạn học Doãn

Việt à, xin đừng dùng những lời làm cho người ta hiểu sai ý như vậy.

Nhưng bạn học Doãn Việt chính là không nghe, nói tiếp

thêm một câu: "Gần đây tương đối bận cho nên thời gian ra ngoài rất nhiều,

sau này nhẹ nhàng hơn một chút, chúng ta có thể có nhiều thời gian bên

nhau."

Bình Phàm cảm thấy trên người mình có vài con sâu

lông, sung sướng leo lên sau lưng cô, làm cho cô nửa rối rắm, nửa sung sướng.

Bạn học Doãn Việt, đến tột cùng anh muốn nói cái gì?

Cái bạn học Doãn Việt muốn nói là: "Lần trước sau

khi em đi, bọn họ đều nói em rất ngoan, hỏi anh em là ai?"

Tim Bình Phàm đập giống như trống, trong thế giới của

mình càng ngày càng đập mạnh như điên, tiếng động quá lớn, cô chỉ nghe thấy

giọng mình tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Vậy, anh trả lời thế nào."

Tiếng động ầm ĩ đầy trời, tiếng nói người hơi trầm

thấp, như mưa xuân rơi xuống.

"Anh nói cho bọn họ biết, em là bạn gái của

anh."



Kiềm chế kiềm chế, Bình Phàm cảm thấy mình không thể

hô hấp được, khuôn mặt nóng cháy tê tê dại dại, giống như đứng bên lò xiên thịt

dê nướng hứng hơi nóng trong khi trời cũng đang rất nóng.

Bạn….bạn gái.

Bạn học Doãn Việt, anh cũng biết cái từ này phải không

thể dùng loạn mà.

Trạng thái bây giờ ——

Núi kia, con chó kia, người nọ.

Mặt kia, hồng kia, cây ớt kia.

Gấu mèo phát vi rút ra xung quanh, đại não Bình Phàm

hoàn toàn quay đơ, điều duy nhất cô có thể làm chính là há hốc mồm, há hốc mồm

cùng mở mắt thật to.

Sau đó, cầm trái táo trên bàn, mở miệng, sinh động gặm

một miếng.

Hàm răng trắng kia, sức lực kia, thật có thể làm cho

người ta giơ ngón cái khen ngợi một tiếng - răng tốt.

Táo đỏ chín mọng một màu mềm mại, thiếu đi lớp da bên

ngoài lộ ra màu trắng non mềm, đó là một sự tương phản cực kỳ rực rỡ.

Thịt quả quay cuồng giữa răng môi, răng rắc, răng rắc,

răng rắc, thanh âm thanh thúy vang lên trong phòng.

Đầu óc Bình Phàm: 360 độ phân tích vi rút.

Ở trong trạng thái trống không, Bình Phàm chỉ biết

được một vài điều, nơi này là nhà của cô, mà Doãn Việt là khách.

Cho nên, cô dương ánh mắt mịt mờ, đem trái táo cắn một

nửa đưa cho Doãn Việt.

"Anh ăn không?"

Doãn Việt: "..."

Kế tiếp, thật đúng là không phải Bình Phàm lúng túng,

mà Bình Phàm chỉ có thể biến thành chú chuột hamster, hai móng vuốt cầm lấy

trái táo cố gắng gặm.

Gặm a gặm a gặm a gặm a gặm, gặm đến 2012 nào ~! ! !

"Chúng ta ra ngoài một chút không." Doãn

Việt đề nghị.

Không khí quỷ dị, ngay cả Doãn Việt luôn luôn chịu

trách nhiệm tạo phông nền nhạt nhẽo cũng không có cách nào tiếp thu được.

Bình Phàm tiêu diệt vi rút xong, một lần nữa khởi động

lại hệ thống, nhìn tia máu hồng hồng trong mắt Doãn Việt, nội tâm lại có chút

cảm giác bủn rủn.

Sau đó, cô bật thốt lên: "Hay là, anh lên giường

em nằm nghỉ một chút đi."

Nghe vậy, vẻ mặt Doãn Việt có một loại cảm xúc khác từ

từ dâng lên.

Mà đồng thời Bình Phàm cũng hiểu được một chuyện.

Gì kia, vi rút bất tử, đội mồ sống lại à.

Giường, đó là nơi làm cho người ta mơ màng đến cỡ nào.

Là một nữ thanh niên chưa lập gia đình vậy mà lại mời

một nam thanh niên chưa lập gia đình lên giường của mình, chuyện này rất bất

lợi cho quá trình hình thành xã hội hài hòa.

Nhưng nếu đã nói ra, cô cũng không thể đổi ý, hy vọng

duy nhất chính là, Doãn Việt có thể cự tuyệt đề nghị này của cô.

Nhưng, ừ, đồng chí Doãn Việt gật đầu, sau đó, đi vào

khuê phòng của cô, nằm trên giường phủ ra hello kitty của cô.

Hơn nữa, rất nhanh liền ngủ say.

Bình Phàm chỉ có thể phát ra thanh âm bái phục tự đáy

lòng, đứa nhỏ này, thật đúng là không chọn giường, so với bọn nhỏ ở nhà trẻ có

sức sống mạnh hơn nhiều.

Nhưng mà, cái loại yêu đương này, thật đúng là kỳ

quái.

Hay phải nói là, nhà người ta yêu nhau cũng như vậy

sao?

Bình Phàm nghĩ mãi không xong, vẫn là tục ngữ nói

đúng, không có kinh nghiệm, thật đáng sợ.

Rón rén đi vào phòng, kéo rèm cửa sổ, che phủ từng tấc

từng tấc ánh trăng trên mặt Doãn Việt, nhìn lại, phảng phất giống như mặt của

hắn


XtGem Forum catalog