
hứng, lại không
tìm thấy ai để đánh nhau, em sẽ đến những nơi có kỉ niệm về chủ tịch,
đọc danh ngôn của chủ tịch, hét lên tất cả phái phản động đều là hổ
giấy!”
“Có thể có thể …… Quá khứ vĩ đại này của em sau này chúng ta có thể
bàn tiếp……” Đường Kính toát mồ hôi, một lần nữa kéo cô lại:“Vậy em cảm
thấy một cô gái như Kỉ Dĩ Ninh, có thể tin tưởng cái gì?”
“Kỉ Dĩ Ninh à……”
Tiểu Miêu nâng cằm suy nghĩ đến thực rối rắm.
Nói thật, Tô Tiểu Miêu có khi cảm thấy Kỉ Dĩ Ninh này cũng không phải người bình thường, cả ngày đọc triết học thì mọi người thấy có phải
bình thường không chứ, trong đầu khẳng định thực biến thái thực vặn
vẹo……
Tiểu Miêu chậm rãi phun ra hai chữ:“Thượng Đế……?”
“Hả?”
Đường Kính thừa nhận mình đã không theo kịp tư duy của cô gái này nữa rồi……
Tiểu Miêu nhảy dựng lên kêu:“Cô ấy tin Thượng Đế! Cô ấy uống cả bể
mực [2'> như thế cơ mà, nhất định cô ấy sẽ đến nhà thờ nơi có chúa Jesus
cứu thế! Khẳng định sẽ không đi chùa miếu bái Bồ Tát đâu……”
[2'> Uống cả bể mực: chỉ việc đi học. Hồi xưa học sinh dở bị phạt uống mực nước, uống ít nhiều là tùy học dở
ít hay dở nhiều. Bây giờ câu này dùng làm thành ngữ chỉ việc đi học.
……
Bóng đêm buông xuống.
Kỉ Dĩ Ninh đi ra nhà thờ, nhìn thấy cảnh sắc ban đêm, hoa thơm màu
trắng trải rộng, khi gió lạnh thổi đến, đóa hoa chớp động, như đang vỗ
cánh.
Thật lâu rồi cô không được nhìn ánh trăng tháng tư ở ngoại ô, ánh
sáng dịu dàng mang theo chút hơi lạnh, làm Kỉ Dĩ Ninh đạp trăng như đạp
tuyết, trong lòng bất ngờ dâng lên một cảm xúc tươi sáng, những phiền
muộn trong lòng cũng vơi đi.
Cha xứ đeo một cái vòng có gắn hình chữ thập vào cổ cô, ông rất thích cô gái này. Trên người cô có một khí chất điềm tĩnh [3'>, có thể cương
có thể thu, thực sự làm cho người khác thoải mái. Người ta nhìn vào, như là thấy được cung kính, định lực, còn có lương thiện và ôn nhu.
[3'> Khí chất: Khí chất là thuộc tính tâm lý phức hợp của cá nhân, biểu hiện cường độ, tiến độ, nhịp độ của các hoạt động tâm lý thể hiện sắc thái của hành
vi, cử chỉ, cách nói năng của cá nhân.
Khí chất điềm tĩnh: Tỏ ra ung dung, bình thản. Kiềm chế cảm xúc. Quan hệ đúng mực, dễ bị
hiểu lầm là thờ ơ. Chậm, sâu sắc, chín chắn. Hoạt động có tính kế hoạch, đều đặn, nguyên tắc.
“Con à, Thượng Đế sẽ phù hộ cho con.”
Ông nhẹ nhàng ôm cô, hạ xuống lời chúc phúc bên tai cô.
“Cám ơn cha,” Kỉ Dĩ Ninh nâng tay ôm cha xứ,“Con đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi ạ.”
Ngay khi hai người đang chúc phúc tạm biệt ngoài nhà thờ, bỗng nhiên, có những tiếng phanh trói tai từ xa truyền đến.
Hơn mười chiếc xe hơi màu đen bỗng nhiên xuất hiện, đèn xe chiếu đến, ánh đèn chói mắt xuyên đến chỗ họ, khiến Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn không mở
được mắt.
Cha xứ đem Kỉ Dĩ Ninh bảo vệ ở sau người, sợ hãi mà cũng buồn bực.
Sau đó tất cả dừng lại, cửa xe mở ra, một đám người áo đen xuống xe,
đi thẳng về trước, không nói lời nào mà chỉ kéo cha xứ ra, trói tay sau
lưng liền lôi đi.
Cha xứ kêu lên:“Thượng Đế làm chứng! Các người không thể làm như vậy!”
Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn không hiểu gì, vội vàng hét:“Này! Các người làm cái gì vậy –”
Nhưng rất nhanh cô đã không thể nói được nữa.
Bởi vì cô nhìn thấy một người đàn ông vô cùng quen thuộc.
Đường Dịch bước xuống xe thể thao, đóng sầm cửa xe lại thật mạnh.
Trong gió đêm, cả người anh càng sắc bén lại càng lạnh thấu xương,
đường cong trên người đều là cứng rắn, không có nửa điểm mềm mại nào.
Anh đi về phía cô, từng bước một, mang theo một loại sát ý đuổi tận
giết tuyệt, hình ảnh đó khiến trái tim của Kỉ Dĩ Ninh đập thật nhanh,
trực giác muốn chạy trốn.
Nhìn thấy anh dùng thái độ quyết tuyệt này đi tới, cô không chịu được mà lui về phía sau từng bước, rốt cục cũng không thể lui được nữa, thân thể bị anh chụp lấy, nhanh nhẹn kéo lấy cô.
Anh ôm cô rất chặt, một chút đường sống cũng không lưu, khớp xương
dùng sức đem cô ấn vào ngực mình, quả thực như là muốn đem cô dính chặt
vào người.
Kỉ Dĩ Ninh bị anh ôm như vậy ngay cả hô hấp cũng trở nên thực khó
khăn, cô chỉ cảm thấy bàn tay Đường Dịch nắm eo cô như mất đi tự chủ,
kẹp chặt một cách mù quáng, như là hận không thể đem cô tiến vào trong
người mình.
Anh cứ ôm cô như vậy, cúi đầu tìm kiếm môi cô hôn cô thật sâu, không
có nửa điểm ôn nhu nào, nụ hôn bạo lực và cuồng nhiệt, làm cho cô không
thể không đáp lại anh, thân thể âm thầm phập phồng, không thể không đón
nhận anh. Trong lúc nhất thời dục niệm bùng cháy của hai người gần như
có thể thấy được, tiến sát từng bước cứ thế không đường thối lui, tình
dục, như là ngay một giây sau đó sẽ tới.
“Anh làm đau em ……” Kỉ Dĩ Ninh rốt cục không nhịn được thấp giọng kêu đau:“Đường Dịch, anh làm đau em ……”
Tiếng Kỉ Dĩ Ninh thấp giọng kêu đau, rốt cục làm cho động tác của Đường Dịch tạm dừng một giây.
Nhưng chỉ là dừng một giây.
Ngay sau đó, Đường Dịch nâng cái cằm tinh xảo của cô, làm gáy cô
ngẩng lên buộc cô phải đối mặt với anh, trên mặt anh một chút biểu tình
cũng không có, nhưng lại càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấu
xương.
“Trong tin nhắn sáng nay em đ