
a sang lại bên hông cô của Đường Dịch bỗng chốc đông cứng.
Trong lòng đang tức cái tên lắm chuyện kia.
Đường Thần Duệ chết tiệt!
Đầu óc anh chắc là hỏng rồi thì mới tin lời tên kia đưa Kỉ Dĩ Ninh đi mua lễ phục!
Kỉ Dĩ Ninh không biết, từ khi mang thai, cô ngày càng đầy đặn hơn
trước kia, sau khi mặc lễ phục vào hậu quả không chỉ là khiêu khích thôi đâu, mà vừa rồi khi cô ghé sát vào tai anh nói, hơi thở tỏa ra gần gũi
như vậy, mang theo mùi hương của riêng cô, thật sự là rất trêu chọc làm
rối loạn đầu óc của bạn Đường rồi.
Đàn ông là sinh vật dễ xúc động mà……
Đường Dịch bỗng cầm tay cô.
“Đi theo anh.”
Quăng tấm thẻ trả tiền ở quầy, cũng không quan tâm đến tiền thừa, cứ nắm Kỉ Dĩ Ninh mà đi ra ngoài.
“Này –?”
Kỉ Dĩ Ninh bị anh nắm tay kéo đi, cuối cùng bị anh bế vào trong xe,
ngồi vào xe, anh bấm khóa trung tâm, khóa toàn bộ chiếc xe, bên trong xe nhất thời trở thành không gian kín mít mà người bên ngoài không thể
nhìn vào được.
Đường Dịch bế cô ngồi lên đùi mình, nâng tay vuốt phẳng môi cô, giọng nói khàn khàn.
“Em có biết…… Anh nhịn bao lâu rồi không……?”
Ba tháng, thật sự lâu lắm rồi.
Luôn nói rằng tay phải và người anh em nhỏ của đàn ông chính là anh
em tốt thân mật khăng khít, nhưng vị Đường Dịch thiếu gia của chúng ta
này từ khi sinh ra đã không cần phiền nhiều gì đến tay phải của mình,
khi anh độc thân lại không thiếu phụ nữ, sau khi lấy Kỉ Dĩ Ninh theo cá
tính của mình buổi tối anh vẫn như cá gặp nước, mãi đến ba tháng trước,
khi biết Kỉ Dĩ Ninh mang thai, Đường Dịch mới bắt đầu rơi vào những ngày gian khổ.
Thử nghĩ xem cảnh tượng mỗi đêm gian nan thế nào nhé, Kỉ Dĩ Ninh mặc
váy ngủ mỏng manh dựa vào lòng anh nói lời nhỏ nhẹ, khi tính văn nghệ
nổi lên liền ôm anh nói ‘Đường Dịch em rất nhớ anh’, đối với một người
đàn ông thân thể khỏe mạnh tính công năng tốt mà nói thì đó là trận
khiêu chiến lớn cỡ nào chứ! Thế mà anh chỉ có thể lăn qua lộn lại dựa
vào tưởng tượng mà giải quyết, mặc dù trong tưởng tượng cũng đã giỡ đủ
thủ đoạn rồi, nghĩ Kỉ Dĩ Ninh thành nàng tiên cá bơi đến chỗ mình, nhưng những chuyện đó chẳng khác gì uống rượu độc giải khát, chính vì thế mà
ngược lại càng thèm khát hơn, anh cũng không phải cậu bé ba tuổi, chỉ
trông cậy vào tưởng tượng thì có tác dụng quỷ gì chứ!
Kỉ Dĩ Ninh rốt cục hiểu được anh muốn làm gì.
Hô hấp lập tức rối loạn, nhưng không biết tại sao, tại sao mình lại không thể nói nổi một câu ‘Không thể’.
Kỳ thật cô cũng rất muốn anh ……
Muốn cùng anh có sự tiếp xúc thân mật nhất, giống như chỉ có như vậy
mới có thể xác định anh chỉ là của mình cô, trong chuyện tình cảm phụ nữ luôn có lòng tham mà, lời này không giả, đối với Đường Dịch, cô cũng có lòng tham rất lớn, muốn xác định sự tồn tại của anh từng giây từng
phút.
Đường Dịch hôn xuống xương quai xanh của cô, cho cô một cơ hội chạy trốn cuối cùng.
“Bây giờ em còn có thể từ chối anh……”
Cô nâng tay vòng lên cổ anh, lắc lắc đầu, cúi đầu nói:“Anh phải nhẹ nhàng một chút……”
Đường Dịch nhất thời liền nở nụ cười.
Có thể, anh nhất định có thể thực nhẹ nhàng với cô.
Giữa lúc ở trong xe hai người đang dần dần tiến tới triền miên, điện thoại di động của Đường Dịch bỗng nhiên vang lên.
Tên đã trên dây, Đường Dịch làm sao còn quản được chuyện đó chứ, nó muốn kêu thì cứ kêu đi, làm, không tiếp.
Điện thoại tự động chuyển sang hộp thư thoại, giọng của Thiệu Kì Hiên đột nhiên cất lên:“Đường Dịch! Tôi nhắc nhở anh một lần nữa! Trong khi
Kỉ Dĩ Ninh mang thai trăm ngàn lần anh không thể làm cái chuyện kia với
cô ấy! Thân thể cô ấy quá yếu! Lặp lại một lần! Thân thể cô ấy quá yếu!
Tôi là bác sĩ tôi sẽ không lừa anh! Anh nhất định phải nghe lời tôi! Vì
đứa bé! Anh phải kiên trì nhẫn nhịn! Lặp lại một lần! Anh phải kiên trì
nhẫn nhịn!”
Đường Dịch:“……”
Bác sĩ cũng đã cảnh cáo anh như vậy rồi, anh còn có thể nói cái gì
đây? Trong lòng Kỉ Dĩ Ninh đứa bé vĩnh viễn giữ vị trí thứ nhất, về phần dục vọng của mình này, vẫn phải tự giải quyết thôi ……
Đường Dịch không biết, ngay khi anh đang nhịn đau dừng lại, thì cách ngàn mét có hai kẻ xấu xa đang vui mừng khôn xiết.
Bác sĩ Thiệu chống nạnh cười ha ha:“Lão tử bị anh ta đe dọa lâu như
vậy, cuối cùng cũng dọa anh ta được một trận rồi, phải để anh ta nghẹn
chừng mười tháng mới được!” Xoay người, đối mặt với một người đàn ông,
bác sĩ Thiệu cảm động nước mắt ào ào:“Thần Thần à, cũng là do anh tốt!
Dạy tôi biện pháp dễ làm này, xuất ra khí thế của bác sĩ để dọa Đường
Dịch……”
“Không phải khách sáo đâu.” Bạn Đường cười thật vui vẻ lương thiện:“Giúp người làm niềm vui mà……”
Bác sĩ Thiệu ngây thơ không biết sự thật chính là người đàn ông trước mắt này đã nói ra câu đẩy mình vào hố lửa, mà cứ tiếp tục cảm động ào
ào: Nhìn xem, Thần Thần của chúng ta đó, thật là một đồng chí tốt, thật
là một chiến hữu tốt, lương thiện nhé!
Không biết rằng chỉ xoay người một cái, vẻ tao nhã trên mặt bạn Đường đã biến thành âm u: Đường Dịch, ai bảo anh đang bàn chuyện công việc
được một nửa lại chay đi tán gái chứ! Mười tháng nhé, tôi không tin anh
sẽ không bị nghẹn