
chiếm tiện nghi!
“Ai ? Hai người biết nhau?” Vệ Minh viễn lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện.
Hà Tử Nghiệp không để ý hắn, vươn tay với Lâm Cảnh Nguyệt: “Tôi đưa cô về
nhà.” Một cô gái vào lúc hơn nửa đêm chạy loạn đến quán Bar như vậy, anh nên nói cô thật đơn thuần hay là thật ngu xuẩn? Hơn nữa, nếu cô cần đàn ông, một người ưu tú đang ở bên cạnh chẳng lẽ cô lại không phát hiện?
“Tôi vì sao phải đi về.” Cô còn chưa chơi đủ đâu, anh làm rối tung hết, thật đáng ghét!
Hà Tử Nghiệp ném qua một ánh mắt lạnh lẽo, cô lập tức co cổ lại: “Trần
Huyễn còn ở chỗ này.” Cô khuất phục trước dâm uy của anh rồi… Dũng khí
của cô đâu? Dũng khí đâu?!
“Vệ Minh Viễn, mày phụ trách.” Hà Tử
Nghiệp bỏ lại lời này, nhanh chóng bắt lấy tay Lâm Cảnh Nguyệt muốn rời
đi, “Đợi chút, đợi đã nào…” Vệ Minh Viễn vội vàng ngăn anh lại.
Hà Tử Nghiệp lạnh lùng nhìn hắn, còn có chuyện gì ? Vệ Minh Viễn không
ngừng rơi lệ trong lòng, hắn cuối sùng cũng biết cái gì gọi là ánh mắt
sắc như kiếm rồi, lại còn là kiếm giết người đấy!
“Tao không biết người gọi là Trần Huyễn.” Nhưng hắn thật sự có lý do, không phải cố ý quấy rày chuyện tốt của bạn.
Hà Tử Nghiệp cau mày nhìn vào sàn nhảy quét một vòng: “Người mặc váy xanh
dương.” Nói xong lôi kéo Lâm Cảnh Nguyệt cũng không quay đầu lại. “Này, anh làm gì thế?” Hà Tử Nghiệp cường ngạnh đem Lâm Cảnh Nguyệt đẩy lên xe, không nói hai
lời liền nổ máy, quen thuộc chạy thẳng theo hướng nhà Lâm Cảnh Nguyệt,
Lâm Cảnh Nguyệt khó hiểu nhìn anh, tại sao anh nhất định phải đưa cô về. Tuy nói anh là ông chủ, nhưng thời gian nghỉ ông chủ cũng không can
thiệp được mà.
“Này?” Hà Tử Nghiệp nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén
đáng sợ, giọng nói âm trầm, giống như gió lạnh tháng ba thổi vào đến
xương Lâm Cảnh Nguyệt.
Cô vừa chọc gì anh sao? Không phải chỉ bị
thương chút xíu à? Hơn nữa nhìn anh bây giờ cũng đâu có bị sao chứ?! “Hà Tử Nghiệp….” Cô rối rắm, không biết nên nói gì tiếp theo, một lần nữa
xin lỗi anh? Nhưng….Cô nhìn ra cửa xe một chút, mặt trăng rất tròn đang
tỏa ánh sáng êm dịu, bọn họ nói chuyện vào thời điểm ban đêm như vậy có
phải là có chút mập mờ hay không?
“Về sau không nên đi đến những
nơi đó!” Cô chưa kịp nghĩ nên nói gì, Hà Tử Nghiệp đã mở miệng, giọng
nói kiên quyết. Giống như lời của anh chính là chân lý, Lâm Cảnh Nguyệt
nhất định phải nghe theo.
Sao? Làm gì vô duyên vô cớ can thiệp vào hoạt động cô ? Sợ cô không an toàn sao?
“Yên tâm, quán Bar thôi mà!” Lâm Cảnh Nguyệt nói không để ý, cô cũng đã đi
Bar nhiều lần đếm không xuể, phần lớn cũng là thả lỏng lúc rảnh rỗi,
cũng chọn những nơi trị an khá tốt, sẽ không có chuyện gì.
“Tôi
nói không cho, cô có nghe hay không?” Hà Tử Nghiệp thắng gấp, Lâm Cảnh
Nguyệt không đề phòng trực tiếp đụng vào trước mặt anh. Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt toát ra lửa giận, tức giận cô không nghe lời, tức giận cô cùng anh đối nghịch.
“Anh nổi điên cái gì?” Cô vuốt cái trán bị
đau, giọng nói bất mãn, đột nhiên dừng xe, lại làm vẻ hung hãn, giống
như cô làm chuyện thật có lỗi với anh.
“Không cho đi!” Hà Tử
Nghiệp tiếp tục bá đạo, kéo Lâm Cảnh Nguyệt gần như đụng phải môi cô.
Anh không biết bản thân đang tức giận cái gì, chỉ là không muốn cho cô
đi đến đó, không muốn vẻ đẹp của cô hiện ra trước mắt người khác, không
muốn bất cứ ai dòm ngó đến cô. Không muốn ! Những thứ này tất cả anh đều không muốn!
“Liên quan gì đến anh?” Lâm Cảnh Nguyệt, nhướng mày
nhìn anh khiêu khích, anh bây giờ lấy thân phận gì để ra lệnh cho cô như vậy?
Tha thứ cho cô, cô bây giờ thật sự muốn vui vẻ cùng anh một chỗ.
Suy nghĩ của Hà Tử Nghiệp dừng lại, ngừng trên môi Lâm Cảnh Nguyêt, đúng
vậy, tại sao anh lại để ý chuyện của cô như vậy chứ? Có lẽ bản thân anh
đã quản quản quá nhiều.
“Thật xin lỗi!” Hà Tử Nghiệp ổn định lại
cơ thể, lại khởi động xe, trời rất lâu không có mưa, có lẽ thời tiết quá khô là nguyên nhân, tâm tình cũng theo đó mà trở nên táo bạo.
Lâm Cảnh Nguyệt sững sờ, sự mong đợi trong mắt dần ảm đạm xuống, là cô quá
nóng lòng. “Không có việc gì.” Không còn là anh trong quá khứ, luôn luôn nhân nhượng cô, cô phải tập thói quen từ từ với sự lạnh nhạt của anh,
quên đi sự dịu dàng đã từng có.
Cô cũng không quá tin và duyên
phận, lại may mắn hơn người khác một kiếp sống, như vậy cô có thể hay
không vãn hồi lại những gì đã từng có ? Có thể hay không bồi thường lại
những tổn thương trong quá khứ mà cô đã gây ra?
Cô đối với việc
này rất tin tưởng tuyệt đối không nghi ngờ, cho nên từ sau khi sống lại
cô luôn cố gắng sửa đổi những sai lầm ở kiếp trước. Đối với Trần Huyễn
càng tốt, đối với Hà Tử Nghiệp lại càng không chống đối, rất vâng lời.
Có phải chăng ngay từ lúc bắt đầu cô đã sai lầm rồi? Kiếp trước cô nhúng
tay vào hạnh phúc của người khác, chia rẻ gia đình người ta, bản thân
lại được sống lại một kiếp khác phải chăng chính là sự trừng phạt của
ông trời ? để cho cô vĩnh viễn không có được hạnh phúc ? Để cô trơ mắt
bất lực nhìn người bên cạnh quay đi ?
Sự tuyệt vọng chưa bao giờ
có nháy mắt bao phủ toàn thân Lâm Cảnh Nguyệt, n